Khương Mạn ôm bà lão đi ra khỏi căn phòng, có lẽ do đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy ánh sáng, chưa được hít thở bầu không khí trong lành. Lúc vừa đi ra ngoài bà lão liền mất khống chế bật khóc.
Nếu không phải do Khương Mạn không ngừng truyền dị năng vào cho bà lão thì có lẽ bà đã ngất từ lâu rồi.
Nhóm Lão Ưng cũng đã đuổi kịp tới nơi, còn đưa theo bác sĩ để kịp thời kiểm tra sức khỏe cho bà lão. Do bà lão bị nhốt quá lâu, khi gặp nhiều người thế này nhất thời vẫn có chút hoảng sợ.
Khương Mạn ra hiệu cho mọi người để sau rồi kiểm tra, có dị năng của cô bà cụ sẽ không có vấn đề gì.
“Hay lắm thằng nhãi.”
Khương Mạn trầm giọng, ánh mắt nhìn Tây Thố đang nằm trên đất, nếu không phải sợ dọa đến bà ngoại cô đã đi qua đánh cho tên này một trận rồi.
“Tang Khê, sợ rằng phải nghỉ lại ở nhà anh một đêm rồi.”
“Không vấn đề!” Tang Khê gật đầu.
Lúc nhìn thấy bà lão, anh đã nóng cả máu, bản thân không dám tin một người nhìn thật thà như Tây Thố, mà sau lưng lại có thể làm chuyện cầm thú thế này. Nhìn cái nơi này có khác nào ác mộng đâu cơ chứ.
Khương Mạn không muốn để bà cụ ở đây lâu, cũng may lúc họ đi ra thì Lão Ưng đã thuê một chiếc xe của những người dân địa phương. Khương Mạn đưa cả Arthur và Thập Thất lên xe rồi cùng nhau tới nhà Tang Khê.
Cha mẹ Tang Khê đều là những người hiếu khách, lại thêm lúc đi trên đường Tang Khê cũng đã nói trước tình hình với cha mẹ mình. Lúc nhìn thấy bà cụ cha mẹ Tang Khê đều không kiềm được mà đỏ mắt.
“Chúng tôi đã dọn phòng xong rồi.”
“Còn có nước nóng, để cho bà cụ tắm một cái đi.”
Khương Mạn nhẹ giọng nói cám ơn, sau đó nhẹ giọng nói với bà cụ: “Bà ngoại, con giúp bà tắm nhé?”
“Chúng ta cùng tắm thơm tho, xinh đẹp đi gặp Bạc Hạc Hiên.”
Nghe thấy cái tên Bạc Hạc Hiên, mắt bà lão sáng lên, bà nhẹ nhàng gật đầu, “Được, được…..”