Khương Mạn cũng cười: “Tình trạng của cô cũng ổn hơn nhiều rồi, Tiểu Bảo, bây giờ chị đúng là phải khen em, đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Khương Tiểu Bảo sững sờ, mặt có chút đỏ.
“Không phải……chị, tự nhiên chị nghiêm túc khen em như thế, làm em có chả thấy quen chút nào.”
“Kinh thật, lại còn biết xấu hổ?” Khương Mạn nhướng mày: “Bảo thiếu gia học được khiêm tốn rồi à, được đấy.”
Khương Tiểu Bảo cười he he, nhìn qua Bạc Hạc Hiên: “Anh rể, hay là anh cũng khen em vài câu đi?”
Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn lại: “Viết xong luận văn chưa?”
Khương Tiểu Bảo: “……”
Được lắm, không hổ là anh, anh rể của em. Vừa nói một câu làm em câm nín luôn.
Arthur nhìn Bạc Hạc Hiên nói: “Vậy bao giờ chú mới kết hôn với thím vậy?”
Lần này tới lượt Bạc Hạc Hiên câm nín.
Thu thập loại rác rưởi vẫn phải cần tới Arthur!
Sau khi cả nhà kết thúc bữa cơm trong không khí hoà hợp, Khương Mạn và Hạc Hạc Hiên quay lại phòng sách.
Khương Mạn rót một cốc nước ép nói: “Joanna Kiều nói thế nào rồi?”
“Tiền trao cháo múc.”
Bạc Hạc Hiên nhàn nhạt lên tiếng: “Cô ta hy vọng chúng ta giúp cô ta trước, sau khi cô ta thuận lợi thâu tóm nhà họ Kiều, thì cô ta mới giao đồ.”
“Đủ giảo hoạt.”
Khương Mạn một hơi uống nửa cốc nước ép rồi lại hỏi: “Còn anh? Định thế nào?”
“Anh không thích vậy.” Bạc Hạc Hiên lười nhác nói: “Cô ta không đưa, thì tự anh cũng tra ra.”
“Đủ tự tin, không hổ là anh.” Khương Mạn trêu ghẹo: “Có mục tiêu chưa?”
“Có điểm đột phá thì có được tính không?” Bạc Hạc Hiên ôm lấy cô.
Khương Mạn trầm mặc một lúc.
“Để em đoàn, điểm đột phá không phải là ở chỗ đứa em trai cùng cha khác mẹ đó chứ?”
“Anh nghĩ Bạc Khôn biết gì đó?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, cằm dựa vào đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Anh đâu có nhiều điểm yếu, chỉ có mỗi em và con bé Thiên Y thôi.”
“Mặc dù chưa xác định, nhưng chắc chắn Bạc Khôn cũng là một trong những người hiểu anh nhất trên thế giới này.”
Hoặc có thể nói, đó chính là cha ruột của anh, hiểu rõ những mặt mà anh không bộc lộ ra với người ngoài, mặt tối mà anh chỉ bộc lộ với Khương Mạn.