“Cái chết của cha mẹ tôi, quả thực không dính dáng tới anh, vậy còn em gái tôi thì sao?”
Khương Nhuệ Trạch chầm chậm ngồi xổm xuống, túm lấy tóc của Khương Nguy Tư, ép hắn ta nhìn thẳng vào mắt mình.
“Đã tới lúc này rồi, lẽ nào anh vẫn cho rằng chúng tôi không tra ra được chuyện mà các người ngấm ngầm làm để đối phó với Tiểu Mạn nhưng năm gần đây sao?”
“Hừ, Khương Hổ và Lý Vân, kẻ đã đem Tiểu Mạn giấu đi vẫn luôn liên lạc với nhà các người, kẻ liên lạc với bọn họ chính là anh.”
Tuy hai mươi năm trước, kẻ sống trong thân xác đó không thực sự là em gái bọn họ, nhưng không có nghĩa là những tổn thương mà nhà bác cả gây ra không hề tồn tại!
Khương Nhuệ Trạch vỗ lên mặt hắn ta: “Tạm gạt qua một bên những ân oán của hai nhà, mấy năm nay anh chơi gái, hủy đi sự trong trắng và tương lai của biết bao nhiêu cô gái, bản thân anh còn không rõ sao?”
“Cái hội quán gì đó dưới danh nghĩa của anh có bao nhiêu thứ dơ bẩn, nhiêu đó thôi cũng đủ để anh ngồi tù cả đời rồi.”
Khương Nhuệ Trạch lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Ông đây thật sự là sợ nhìn anh một cái thôi cũng sẽ làm bẩn mắt mình!”
Khương Nhuệ Trạch ném anh ta ra, đứng dậy, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn để lau tay: “Nếu hắn ta đã không biết gì, thì dẫn về đi, nên phán quyết thế nào thì phán quyết thế ấy!”
Khương Nguy Tư bị lôi đi.
Quỷ Hồ lại châm một điếu thuốc cho Khương Nhuệ Trạch: “Hút một điếu, hạ hỏa?”
“Không hút nữa.” Khương Nhuệ Trạch lắc đầu: “Một ngày ba điếu đã hút hết rồi, còn hút nữa thì Tang Điềm nổi cáu mất.”
Quỷ Hồ chậc chậc: “Chẳng phải Điềm Điềm nhà anh không có ở đây hay sao? Bây giờ anh....sợ vợ vậy cơ à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!