Chết tiệt! Có chết cô ta cũng sẽ không rút khỏi chương trình! Không thắng được Khương Mạn thì cô ta cũng muốn Khương Mạn gặp phiền phức! Người phụ nữ này thật đáng ghét!
Khương Mạn nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp lại sáng lên, nhìn tổng đạo diễn:
"Đạo diễn Lý, lần này cô Tôn bị thương có được coi là tai nạn lao động không? Ekip chương trình có hoàn trả chi phí không? Mấy ngày tới có phải anh nên đối xử tốt với chúng tôi hơn một chút không?"
Tổng đạo diễn: "..."
Cô lại bắt đầu được nước lấn tới phải không?
Tôn Hiểu Hiểu: "..." Tôi chính là công cụ kiếm tiền của cô, đúng không?
Tôi hối hận! Bây giờ rút khỏi chương trình còn kịp không?
Tổng đạo diễn vô cùng có “nguyên tắc” từ chối yêu cầu vô lý của Khương Mạn. Người cầm trong tay khoản tiền thưởng 10.000 tệ, mà vẫn còn có mặt mũi đòi thêm!
“Mấy cái máy chúng ta vừa mua có chuyển lên không?”
Nghe thấy câu này tổng đạo diễn lại càng không muốn nói chuyện, mặt nhân viên trong đoàn cũng rất bất bình. Nhóm Khương Mạn đi tới cục cảnh sát để phối hợp điều tra, vậy bọn họ phải chuyển mấy cái đồ to đùng này. Thật là muốn đòi mấy cái mạng già này mà!
Chạy đi chạy lại cả ngày, mọi người vẫn chưa được ăn cơm. Tổ ekip chương trình cũng coi như tốt bụng, biết ban ngày Tôn Hiểu Hiểu cũng chịu nhiều ấm ức, cho nên buổi tối chuẩn bị chút đồ ngon cho bọn họ.
Mọi người đến ngôi nhà gạch của đạo diễn Khương, các bạn nhỏ đều đợi ở đây. Vừa đúng giờ ăn cơm, mọi người đều tới. Ngụy An Nhiên mang bộ mặt yếu ớt đi tới, đứng đó hai phút không thấy ai quan tâm đành tự mình ngồi vào mâm cơm.
Do dự một lúc thì đi tới ngồi cạnh Tôn Hiểu Hiểu.
“Cô Tôn, chuyện hôm nay tôi đã nghe rồi. Cô không sao chứ?”
Tôn Hiểu Hiểu lạnh nhạt đáp một câu, cúi đầu ăn cơm. Đã đói đến mức cồn cào, lại thêm việc hôm nay bị đánh, nhìn chả thấy chút dáng vẻ quyến rũ của một ngôi sao như hai ngày trước. Không chỉ vậy trong bụng còn ôm một cục tức cho nên động tác ăn cơm vô cùng thô bạo.
Bản thân ăn thêm hai miếng thịt nữa! cho Khương Mạn ăn ít đi hai miếng thịt. Vừa nghĩ tới vậy, lại càng hăng hái ăn uống hơn.
Nguỵ An Nhiên gặp ngay kẻ mềm không ăn cứng không ăn này, lòng càng khó chịu, cũng không vui.
Vừa định giơ đũa gắp miếng sườn trước mặt, thì có một đôi đưa qua gắp miếng sườn đó vào bát Tôn Hiểu Hiểu.
“Chà, hôm nay cô Tôn chịu nhiều ấm ức, ăn nhiều thịt coi như bù đắp.” Tang Điềm cảm khái nói thêm: “May mà có cô chúng ta mới có bữa ăn ngon như thế này.”