(Hahahah! Hóa ra là: Chào chú, tôi đứng đây từ chiều!)
(Bug của chương trình lại bắt đầu khởi động rồi, lại bắt đầu rồi! Lý Lão Âm lại một lần nữa tự lấy đá đập chân mình rồi!)
(Bởi vậy mới nói, Lý Lão Âm à, sao mà ông phải khổ vậy?)
(Lão Lý đừng chùn bước! Ông để cô ấy ăn đi! Tôi đảm bảo sẽ không gửi dao tới cho ông đâu!!!)
(Chỉ cần gan của Lý Lão Âm to hơn hạt lạc một xíu thôi là trận này ông ấy đã thắng rồi!)
Lý Lão Âm còn đang đấu tranh tư tưởng, ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp đã liếc tới rồi.
Phó đạo diễn ôm mặt: “Tôi bảo này, ông đấu với cô ấy làm gì, đằng nào cũng có thắng được đâu!”
“Ăn! Đương nhiên là ăn rồi! Vụ này là cư dân mạng bảo mấy người ăn, không phải ekip chương trình đâu đấy!”
(Xí! Lý Lão Âm ông đợi đấy!)
(Giỏi lắm, chụp mũ lên đầu chúng tôi đấy phải không?)
(Khương võ thần nhấc dao lên chém lão Lý đi!)
Tang Điềm và Đại Ngọc đều không nhịn được cười.
“Lão Lý chú chùn nhanh thế.”
“Chí ít cũng phải cứng rắn thêm chút nữa đi chứ! Đừng đổ vấy lên đầu cư dân mạng vậy!”
Lý Lão Âm muốn khóc, tôi cũng muốn cứng rắn lắm chứ, nhưng tôi không thể mà!!
Khương Mạn, con nhóc chết tiệt này không để cho người ta con đường sống gì cả!!
(Tôi sẽ gọi đây là một màn giao đấu, thi tài!)
(Vẫn là Khương Mạn cao tay, trực tiếp biến mâu thuẫn nội bộ thành mâu thuẫn với bên ngoài, ván này cô ấy đã ở cái tầm cỡ ngoài giải ngân hà luôn rồi!)
Khương Mạn không nóng vội, lại nhìn Tự Thiên Sách lần nữa: “Anh Tự , anh chắc chắn không muốn đổi với em sao?”
Thiên Sách kinh hãi: “Đổi? Em gái à, em đừng đùa, khẩu vị của anh không nặng như vậy!”
“Vậy sao? Em lại cảm thấy gan anh còn to hơn em đấy.”
Khương Mạn cười một cách kỳ quái.
Một dự cảm chẳng lành ập đến.
Khương Mạn nháy mắt với anh ấy, “Miếng phomai kia của anh, hai là cắt thử một miếng xem đi?”