(Rốt cuộc "Một cuộc sống khác trên thế giới" là gameshow quái quỷ gì mà tất cả các vật khách mời đều đổ gục!)
(Bạc Thần: Lại một ngày mất mặt!)
(Đột nhiên cảm thấy sự hiện diện của đạo diễn Khương thật là thừa thãi…)
"Tiểu Mạn, cô đừng như vậy..." Khương Vân Sênh xoa xoa huyệt ở khoé mắt, cười khổ nói: "Giữ cho tôi chút thể diện đi."
"A? Tôi không nói eo của đạo diễn Khương không tốt." Khương Mạn ngờ vực nói.
Khương Vân Sênh cười khổ: "Cô không nói như vậy, nhưng những phần nặng các người đều phân chia xong hết rồi nên chứng tỏ tôi rất yếu."
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đồng thanh nói: "Anh... không yếu sao?"
Khương Vân Sênh: Thành thật mà nói thì có chút quá đáng rồi...
(Ha ha ha! Nội tâm của đạo diễn Khương: Nếu sớm biết thế này tôi thà đi đuổi ngỗng còn hơn!)
(Sự chênh lệch thế giới! Khoảng cách giữa con người với nhau không chỉ là giàu nghèo, IQ, mà còn có sức mạnh!)
(Đạo diễn Khương đừng khóc, chúng ta đừng so với những người không phải là con người! (không có ý mắng diễn viên võ thuật Khương không phải là con người)
(Mong muốn sinh tồn rất mạnh mẽ!)
(Điều đó là cần thiết, ai không sợ nắm đấm sắt và cú quật ngã của Khương Mạn chứ?)
Sau khi mua xong đồ điện, nạng và xe lăn, cả ba ngồi xe giao hàng miễn phí trở về. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa đến dưới chân núi, khi đi đoạn đường núi đó bọn họ vẫn phải tự mình khiêng.
Xe vừa mới xuất phát không lâu. A Tam nhận được một cuộc gọi.
"Chị Khương, xảy ra chuyện rồi."
Bất giác các PD đều có một khái niệm vốn có: Xảy ra chuyện thì tìm chị Khương!
“Sao vậy?” Khương Mạn trố mắt ra.
"Vừa rồi lão Thất gọi điện tới nói là nhóm cô Tang trên đường xảy ra tai nặn ô tô."
Trên xe, ba người đều cau mày.
"Người không sao chứ?"