Cho dù cô ấy mặc một bộ quần áo rách nát, bẩn thỉu thì ánh sáng trên người vẫn không thể bị che lấp đi. Ngoại trừ múa cổ điển, cô ấy còn trình diễn múa đương đại, nhảy đường phố và loại vũ đạo tiêu biểu của quốc gia.
Khiến cho chị Lam không thể không khen ngợi: “Em là một vũ công chuyên nghiệp sao?”
“Thật ra sở trường của em là múa cổ điển.” Hứa Tiểu Mạn đổ mồ hôi ướt đẫm, trên mặt hơi trắng bệch.
Khương Mạn đưa cho cô ấy một bình nước khoáng, bảo cô ấy nghỉ ngơi trước đã.
Hứa Tiểu Mạn uống một ngụm nước, phát hiện chân phải của mình đang run lên một cách mất kiểm soát, chắc là do đau.
Chị Lam càng nhìn càng vừa ý với cô ấy, cô bé này, tính tình kiên cường, là một người có thể chịu khổ cực.
“Cô Khương, chị Lam……em còn có thể hát.”
“Tuy không so được với những người hát chuyên nghiệp, nhưng có thể cho em thể hiện được không?”
Khương Mạn từ đầu tới cuối đều giữ biểu cảm mỉm cười, gật đầu, “Được.”
Hứa Tiểu Mạn hát một ca khúc trữ tình, Khương Mạn mặc dù là một người ngốc nghếch về âm nhạc, nhưng trong nhà lại có một người anh tư là thiên tài âm nhạc. Tai đã được luyện quen rồi.
Kỹ năng ca hát của Hứa Tiểu Mạn có thể không bằng một số ca sĩ gạo cội, thiếu độ trầm bổng, nhưng bất kể giọng điệu hay kỹ năng, đều chắc chắn sẽ đánh bại hầu hết các tuyển thủ idol hiện nay.
“Biết chơi nhạc cụ gì không?” Chị Lam hỏi.
Hứa Tiểu Mạn gật đầu: “Guitar, trống có biết một chút, piano thì đã đạt cấp mười.”
Chị Lam khẽ hít một hơi, nhướn mày, nhìn Khương Mạn.
Cô ấy không có ý kiến gì cả, không phải nghi ngờ gì nữa, Hứa Tiểu Mạn chính là một hạt giống xuất sắc.
Có thực lực, giá trị nhan sắc vượt tiêu chuẩn, tính cách cũng đủ cứng rắn, có thể chịu khổ, hơn nữa, con bé này biết nắm bắt cơ hội, cũng biết cách thể hiện bản thân.
Trời sinh chính là để làm nghề này!
Nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là Khương Mạn.
Hứa Tiểu Mạn trong lòng cũng rất căng thẳng, cô biết trước mặt mình bây giờ chỉ có duy nhất một cơ hội này, nếu như thất bại......
Cô ấy thậm chí còn không dám tưởng tượng bản thân mà thất bại thì sẽ ra sao nữa....