Hộp cứu thương và chị Lam tới cùng lúc.
Chị Lam sau khi tiến vào, nhìn thấy tình hình thì nhăn mày, trên mặt mang ý dò hỏi mà nhìn Khương Mạn, muốn biết tình huống này là thế nào?
Khương Mạn không vội giải thích, nói với Hứa Tiểu Mạn: “Xử lý vết thương trước đi.”
Thấy cô có vẻ muốn giúp đỡ, Hứa Tiểu Mạn vội vàng nói: “Cô Khương, tôi không cần đâu, tôi có thể biểu diễn trước.”
“Thảm của khách sạn giặt rất tốn tiền.” Khương Mạn vẫn mở hộp cứu thương ra, “Dính máu thì không dễ giặt.”
Hứa Tiểu Mạn lúc này mới buông xuôi.
Ống quần bên phải của cô ấy bị rách từ phần đầu gối, toàn bộ bắp chân bị xước xát cả một mảng lớn, đầu gối thâm tím, mắt cá chân sưng to.
Chị Lam nhìn thấy cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Rốt cuộc là sao cô lại bị thương như thế này?”
Hứa Tiểu Mạn nhỏ giọng đáp: “Tôi có thể chứng minh giá trị của bản thân trước rồi mới nói không?”
Khương Mạn giúp cô ấy khử trùng, nghe vậy liền cười.
Trong mắt chị Lam cũng có thêm mấy phần vui vẻ, cái khác không nói, cô gái nhỏ này cũng khá là có khí phách đấy, là không muốn người khác thương hại đây sao?
Giúp Hứa Tiểu Mạn khử trùng và băng bó xong, Khương Mạn nắn xương, kiểm tra mắt cá chân của cô ấy, chắc là bị trật chân, xương thì không vấn đề gì. Nhưng mà sưng như này rồi chắc là không nhảy được nữa.
“Chân của cô trong thời gian ngắn e là không thể nhảy được rồi.”
“Tôi có thể, cô Khương, xin cô nhất định phải cho tôi cơ hội này!” Hứa Tiểu Mạn vội vàng đáp.
“Hai lần bị thương, cô muốn trở thành kẻ què sao?”
“Không đâu.” Hứa Tiểu Mạn kiên trì đứng dậy, ánh mắt vô cùng kiên định: “Tôi thật sự có thể!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!