“Anh hai em trâu được thế á?” Khương Mạn ngạc nhiên há hốc mồm.
Trần đầu trọc cạn lời: “Phim của Khương Vân Sênh có sức hút trong thị trường quốc tế, trong nước có thể đấu lại với anh ta chỉ có lão Vân thôi!”
“Anh ta được người trong giới biết tới như một người tài năng, cô thật sự nên xin anh cô cho đóng phim đi.”
Khương Mạn cười cười.
Nói thật thì…..cô còn chưa xem phim của anh ấy bao giờ.
Bản thân cũng là diễn viên, cô chưa bao giờ có khái niệm ‘cày phim’, cực kỳ chuyên nghiệp!
Khương Mạn nghĩ một lúc, không được…..phải đọ thể lực, phải đánh cho Bạc Yêu Nhi quỳ xuống đất.
“Bên phía hiệp hội rất nhanh sẽ đến điều tra.”
Bạc Hạc Hiên thờ ơ nói, “Một giải quốc tế mà để người khác thao túng, không có tính công bằng, vậy thì chả có tư cách gì được hiệp hội công nhận.”
Trần đầu trọc động tâm rồi: “Hạc Hiên, ý cậu nói là có kẻ cố ý?” Ông ta nghĩ một lúc: “Chả nhẽ là Park Mijin?”
Lúc ở lễ trao giải ông ta thấy Park Mijin đi gặp bên tổ chức. Sau đó mọi chuyện xảy ra.
“Trước mắt chưa có chứng cứ, nhưng mà loại việc này phát sinh ở nước H, người ta thường không nói là ngoài ý muốn được.”
Trần đầu trọc im lặng, hình như đúng thế.
Chưa nói đến những phương diện khác, Chaebol như ông hoàng ở đây, đẳng cấp cực kỳ rõ ràng.
“Không may!”
Việc lần này có Bạc Hạc Hiên ra tay thì Trần đầu trọc cũng yên tâm, mắng chửi xong thì ai lại về phòng người đấy.
“Thực ra, giải Baeksang lần này đúng là tự ngược chính mình.” Bạc Hạc Hiên nghiêm túc nói.
Khương Mạn có thể nhìn ra anh cũng đang tức giận. Không phải là do không giành được giải.
“Nói không giả, sự việc này xúc phạm tới những người làm trong nghề.” Khương Mạn nắm lấy tay anh: “Bởi vì công lý, bởi sự quan trọng của danh dự.
Bạc Hạc Hiên nắm lấy tay cô, ôm lấy cô chuẩn bị đi tắm.
Khương Mạn nhéo anh vài cái, “Không được làm loạn, buổi tối em còn có việc, cần đi gặp người ta.”
Người đàn ông nhíu mày, “Gặp ai?”