(Quý phi Đại Ngọc chốc chốc lại tìm Khương hoàng đế, ban tổ chức không hiểu chuyện, sao có thể tách ra hai người bọn họ ra như vậy chứ?)
(Chỉ có tôi là người duy nhất để ý thấy rằng Khương võ thần đang cản trở Điềm Điềm và Bạc Thần trò chuyện à? Cảm thấy đây chính là hoàng hậu và quý phi đang battle, Khương hoàng đế thật xấu xa!)
(Mẹ kiếp, tôi vừa nhìn thấy ai vậy? Sao đạo diễn Khương lại đi về phía Đại Ngọc vậy?)
(Ban tổ chức thật là không hiểu chuyện, tại sao lại quay camera ra hướng khác rồi?)
Vị trí bên cạnh Đại Ngọc có người ngồi. Sau khi giải tác phẩm có tính nghệ thuật xuất sắc nhất được trao, MC đang nói, đột nhiên có người khom người xuống đổi vị trí với người ngồi bên cạnh cô ta.
Tôn Hiểu Hiểu nhìn lên và nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, lịch lãm, cô ta vô thức siết chặt điện thoại và quên luôn việc trả lời nhắn tin Khương Mạn.
Ở hàng ghế phía sau, Khương Mạn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tang Điềm cũng hừ một tiếng: "A a, tình huống này, a! Đại Ngọc và đạo diễn Khương thành đôi khi nào vậy?"
“Em bình tĩnh chút đi.” Khương Mạn vỗ vỗ tay cô ấy.
Tâm hồn thích hóng chuyện của Điềm Điềm đã được kích hoạt, suýt chút nữa cô ấy đã xé rách cả da tay rồi.
Tôn Đại Ngọc cảm thấy sau gáy mình nóng ran, cô ta chắc chắn là đám người Khương Mạn đang ở phía sau xem trò vui!!
Nhưng hiện tại cổ của cô ta đã cứng ngắc, cũng không dám quay đầu nhìn lại.
“Hồi hộp à?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô ta.
“Cũng, cũng bình thường.” Tôn Hiểu Hiểu nở nụ cười.
Đột nhiên Khương Vân Sênh đưa cho cô một cái bình nhỏ hình vuông, to bằng lòng bàn tay, nhìn giống như một bình rượu.
Tôn Hiểu Hiểu ngạc nhiên.
Khương Vân Sênh nhẹ giọng nói: "Rượu sẽ làm người ta can đảm hơn, bên trong là rượu ngọt thôi, không say đâu."
Cô ta không khỏi bật cười: "Cái này dùng để đựng rượu ngọt có chút doạ người, không phải nó nên đựng vodka sao?"
“Say rượu thì không ổn.” Khương Vân Sênh lắc đầu: “Đợi sau khi nhận giải ảnh hậu xong say thì cũng không sao.