Trên lông mày và bên mặt đều có vết thương, giống như do đánh nhau mà thành.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.org. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, thuốc đã hút được một nửa, lông mày nhăn lại, trông có vẻ không dễ dây vào.
Cha Tang Điềm tận mắt nhìn thấy tiểu Lưu đi đón người thanh niên này, thái độ cung kính giống như nhìn thấy tổ tông.
Khương Nhuệ Trạch bước từng bước lớn vào trong, tiện hỏi: “Điềm không cay đang làm việc phải không, đừng nói với cô ấy là tôi tới, đợi cô ấy làm xong thì tôi sẽ tới gặp cô ấy.”
“Không thành vấn đề, chuyện đó, anh Khương này....cha mẹ của Điềm Điềm cũng ở đây.”
Cả người Khương Nhuệ Trạch cứng ngắc, biểu cảm nhăn nhó, nhìn càng hung dữ hơn.
Anh Lưu bị dọa cho giật mình
Thật ra hôm nay vừa gặp Khương Nhuệ Trạch, hắn đã kinh hãi, so với lần trước, Khương tam hôm nay cả người đầy vẻ dữ tợn, lạnh lùng khó tiếp cận.
Vẻ mặt vừa nãy giống như là muốn giết người vậy.
Khương Nhuệ Trạch không phải là muốn giết người, anh ta chỉ là nhất thời bị giật mình, khiến cho vết thương trên người nứt ra thôi.
“Sao anh không nói sớm, chú dì đang ở đâu?”
Anh Lưu bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía phòng trà, “Ờm....đang nhìn chúng ta đó.”
Khương Nhuệ Trạch thuận thế nhìn theo, tuy không nhìn rõ vẻ mặt của cha Tang Điềm, nhưng anh ta cảm nhận lờ mờ được ánh mắt ấy đang nhìn mình.
Cha Tang Điềm đang nhìn anh, nhìn anh, không chớp mắt……
Khói thuốc xộc lên mũi, Khương Nhuệ Trạch mặt không biểu cảm mà ho lên.
Trời đậu……
Phụ huynh thông thường đều không thích mấy tên nhãi hút thuốc đâu nhỉ!
Homestay Trà Toạ
(*kiểu homestay theo phong cách trà đạo của Nhật với cây vườn.)
Đã từ rất lâu rồi Khương Nhuệ Trạch mới ngồi quy củ, lại còn bị người ta mắng trước mặt anh cả.
“Hoá ra cậu là anh của Tiểu Mạn.”
Lúc đầu cha Tang mẹ Tang thái độ vô cùng cảnh giác với Khương Nhuệ Trạch, nhưng sau khi nghe nói là anh của Khương Mạn thì thái độ cũng dịu đi.
“Vâng, cháu tên là Khương Nhuệ Trạch, là anh thứ ba, chú và dì cứ gọi cháu là Tiểu Trạch.”