Lão Ưng: "... à ... à?"
Nhất thời anh ta không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Bạc Hạc Hiên.
“Tìm vài bộ đề của Arthur để cậu ta làm, không làm được thì không được ăn, không muốn làm thì nhốt vào căn phòng tối tăm để cậu ta bình tĩnh lại. "Lời nói của anh rất nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Lão Ưng cảm thấy da đầu mình trở nên tê dại.
Đề của Arthur ... Chỉ số IQ của thằng bé đó đủ để đánh bại một đám người lớn cơ mà?
Trước đó, Bạc Hạc Hiên đã bảo Lão Ưng sắp xếp một gia sư riêng cho Arthur, nhưng những bài kiểm tra đó, anh ta đều không thể hiểu gì! Suýt nữa nghi ngờ liệu có phải mình không biết chữ không!
Bây giờ bảo Bạc Ngọc làm đề của Arthur, nói không chừng tên dốt đặc cán mai đó còn không nhận ra công thức!
Về phần căn phòng tối tăm đó ... Một thủ lĩnh đội vệ binh được đào tạo chuyên nghiệp như Lão Ưng cũng không muốn bước vào.
Kỷ lục cao nhất của anh ta là ở trong đó 72 giờ. Sau khi đi ra, anh ta cảm thấy tinh thần của mình sắp không được bình thường nữa! Suýt chút nữa mắc chứng sợ không gian kín!
Đó là một không gian hoàn toàn tối tăm, không gian bị bịt kín, không có một chút âm thanh nào.
Vẫn là điện hạ tàn nhẫn… Lão Ưng nói thầm trong lòng
Anh ta thật không hiểu nổi Bạc Khôn có đầu óc không, không lo cho con bà cả mạnh mẽ và đầy năng lực mà lại muốn giúp người con trai thứ hai ngu dốt lên ngôi!
Sau khi trở về Bắc Thành, không thể tránh khỏi sự vô cùng bận rộn.
Các thế lực ở các phương diện cũng không tránh khỏi, sau khi trở về Khương Mạn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Sau khi thảo luận chuyện bài hát mới với Khương Tử Mặc xong, cô đã đến thăm Khương Nhược Lai.
Tình hình của Khương Nhược Lai quả thực đã tốt hơn trước rất nhiều. Trước đây bà ấy như người gỗ không có linh hồn, không có bất kỳ cảm nhận gì với thế giới bên ngoài, bây giờ đã có thể tự mình ăn cơm rồi.
Khi nói chuyện với bà ấy, đôi khi bà ấy sẽ có chút phản ứng chỉ là bà ấy vẫn không nói gì.
Ông An từng nói, với tình hình của bà ấy thì không thể vội vàng được, tiến độ hồi phục hiện tại cũng rất khả quan.
Đây cũng là nhờ con trai Khương Tiểu Bảo luôn ở bên cạnh mỗi ngày.
Có thể nhìn thấy sự trưởng thành của Bảo Nhi Gia bằng mắt thường.
"Em không thể trì hoãn việc học của mình nữa. Đã khai giảng từ rất lâu rồi. Tuần sau, em hãy trở lại trường học đi."