Khương Mạn vỗ vỗ vào cái túi đeo ở eo căng phồng của mình, gỡ kính mát xuống, nhướn mày một cái: “Reo hò đi! Các bạn nhỏ!”
Tang Điềm lúc này chẳng còn nhớ tới nỗi hận gì, bổ nhào vào lòng Khương Mạn, ôm lấy mặt hôn mạnh vài cái:
“Uuuu! Chị của em, sau này em sống là người trên sổ hộ khẩu của chị, chết là quỷ trong quan tài của chị!”
“Tuyệt đối đừng.” Chị Khương đẩy người ra một cái vô tình: “Vì tiết kiệm đất đai cho nước nhà, chúng ta sau khi chết cứ trực tiếp hỏa thiêu là xong.”
Tang Điềm: “……”
“Lấy được tiền rồi thì rất tốt, Nhưng mà……bây giờ quá nhiều người nhận ra chúng ta rồi.” Khương Vân Sênh nhíu mày.
Chúng ta thì không sao, nhưng sáu đứa nhỏ còn ở đây, cứ bị người ta vây quanh mãi thì cũng không tiện cho lắm.
“Yên tâm, có cách.”
Khương Mạn nháy mắt với bọn họ.
Không biết vì sao, tổ đội ba người bị bán đứng có dự cảm chẳng lành……thậm chí có hơi muốn chạy……
Sau nửa tiếng, Khương Mạn với một hàng dọc lớn nhỏ chừng mười một người, từ chợ buôn sỉ quần áo trong huyện đi ra.
Đám đông phía sau đã bị bỏ lại kha khá rồi.
Các PD bĩu môi nhịn cười, trong camera:
Tổ đội ba người bị bán đứng, đồng loạt mặc áo hoa nông thôn kết hợp với quần thụng, chân đi dép lào, thắt hai bím tóc vô cùng quê mùa, đầu đội ba cái mũ rơm.
Tang Điềm che mặt, đạo diễn Khương rơi vào im lặng.
Tôn Hiểu Hiểu tự kỷ luôn rồi.
Đừng nói là quần chúng, cho dù là fan đứng trước mặt, đoán chừng cũng sẽ tưởng là ba đứa nhà quê vào thành phố đi chợ thôi ……
Thậm chí chị Khương cũng đã thay đổi diện mạo rồi, thay ra một bộ quần áo màu đen thể thao, mặc vào một bộ thời trang đắt đỏ, khí chất cao quý.
Nhìn kiệt tác của mình, Khương Mạn sờ cằm cảm khái: “Cơ trí như tôi! Thầy Bạc cảm thấy thế nào?”
Bạc Hạc Hiên nhìn ba tên ‘thổ tặc’, đáy mắt giấu ý cười, nghiêm túc nói: “Hot trend giới thời trang năm nay có rồi.”
Tổ đội ba người bị bán đứng: “……”
Fan trên kênh livestream:
(Hahahaha! Thẩm mỹ này ngột ngạt quá!)