Khu vực quận 4 phía Tây, không một bóng người.
Kho vũ khí quân dụng dưới bãi đất hoang đã trở thành giếng bỏ hoang.
Lính liên bang đang thu dọn chiến trường, Khương Nhuệ Trạch bước ra khỏi trung tâm điều khiển, trên mặt có vài vết thương, là vết do đạn quét qua. Vết đạn ở eo đã được xử lý, nhưng vẫn còn đang rỉ máu. Nhưng đối với anh ta mà nói, cũng không phải là vấn đề gì to tát.
Quỷ Hồ cùng anh ta bước ra khỏi kho vũ khí, châm một điếu thuốc, mở miệng mắng chửi: “Cái thứ Zeus chó chết đó hóa ra lại thực sự đội mồ sống lại rồi.”
“Nếu không phải là lần này tên bác cả chó chết của anh đã cùng đường, thì chúng ta còn chưa tìm ra cứ điểm này đấy.”
Khương Nhuệ Trạch cũng châm một điếu thuốc, nhưng sắc mặt không hề tốt.
Quỷ Hồ vỗ lên vai anh ta: “Tuy là lần này để ông ta chạy thoát, nhưng cũng may là thu hồi lại chút lời lãi rồi, tay phải của ông ta đã bị bắn phế luôn rồi, chúng ta cũng không phải là phí công lăn lộn.”
“Không đủ.” Khương Nhuệ Trạch rít một hơi thật sâu, vô cùng phiền muộn, “Rõ ràng ông ta đã bị chặt đứt nguồn chi viện, lại ở đâu chui ra một đám người không rõ lai lịch?”
“Rốt cuộc là ai đang giúp lão già chó chết Khương Nghiệp Thành này vậy?”
“Không phải là lão cha khốn nạn của em rể anh đấy chứ?” Quỷ Hồ hỏi.
Khương Nhuệ Trạch lắc đầu: “Lão cha khốn nạn kia, ốc còn không lo nổi mình ốc, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà đi lo chuyện của Khương Nghiệp Thành.”
“Cũng đúng...” Quỷ Hồ rùng mình một cái, người kia là một sát thần đấy.
Đột nhiên, chiếc điện thoại vệ tinh của Khương Nhuệ Trạch vang lên. Là một dãy số lạ.
Anh ta cau mày, ấn nhận cuộc gọi, sau đó một giọng nữ cười đùa từ bên kia vang lên: “Lâu rồi không gặp nhỉ, Khương Nhuệ Trạch, dạo này sống tốt chứ?”
Ánh mắt Khương Nhuệ Trạch khẽ thay đổi, không dám chắc nói: “Joanna?”
“Sao vậy, ngay cả giọng của tôi mà cũng không nhận ra à?” Joanna cười đùa.
“Sao cô lại biết số...” Khương Nhuệ Trạch im lặng một lát “Người giúp Khương Nghiệp Thành trốn thoát là người của cô?”
“Phản ứng không chậm nhỉ, haha.”
“Joanna, con mụ điên này, cô rốt cuộc muốn làm gì!”
“Đương nhiên là làm chuyện xấu rồi.” Giọng cười của Joanna dần lạnh xuống: “Khương Nhuệ Trạch, trước kia tôi thật lòng coi anh là bạn, vậy mà anh đối xử với tôi như thế nào?”
“Cô phát điên cái gì vậy, tôi làm gì cô nào?”
“Tôi thích Bạc Hạc Hiên.” Joanna đột nhiên nói: “Anh là người rõ hơn ai hết, nhưng bây giờ cái kẻ gọi là em gái của anh lại tới cướp anh ấy đi.”
Khương Nhuệ Trạch: “.... Cô cmn bị điên à, cô chưa uống thuốc hả?”
“Cô thích lão Hiên, nhưng lão Hiên có thích cô đâu? Anh ta từ tám năm trước đã sớm từ chối cô rồi còn gì, sao cô lại lôi cái chuyện từ đời tám hoánh nào ra vậy?”
Joanna lại bật cười: “Trần thuật sự thật thôi ~ anh cũng biết tính tôi mà ~ thứ tôi muốn có thì nhất định phải lấy cho bằng được! Anh phản bội tình bạn của chúng ta, em gái anh lại cướp đi người đàn ông của tôi, về tình về lý, tôi đều phải báo thù cho bằng được ~”
“Các người khiến tôi không thoải mái, vậy chúng ta ai cũng đừng hòng sống yên ổn, hihi~”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!