Nếu Khương Mạn đã gọi bọn họ qua đây thì cô đã chắc chắn tối nay sẽ xảy ra chuyện.
"Không ảnh hưởng lắm, nhưng tôi không nghĩ rằng cô có thể gọi cô ấy qua đây với chúng ta. Với khả năng nói chuyện của mình, cô nghĩ có thể nói với Thường Hấn Nhi trong bao lâu?"
"Ngay cả khi cô nói cho cô ta biết sự thật, cô nghĩ rằng cô ta sẽ tin sao?"
Dương Tiểu Tuyết im lặng. Khi cô ấy nói chuyện với Thường Hấn Nhi, có lẽ đối phương sẽ phát điên lên.
Giọng điệu của Khương Mạn rất thản nhiên: "Nếu đã không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ thì nên dùng cách trực tiếp nhất là dùng bạt tay để đánh thức."
Khương Mạn không phải thánh mẫu, cô có thể đảm bảo tính mạng cho Thường Hấn Nhi, nhưng cô sẽ không lãng phí lời nói để định hình lại quan điểm của Thường Hấn Nhi.
Nói dài dòng với những người ngu ngốc cũng chẳng có tác dụng gì!
Nếu đã như vậy thì chi bằng không nói!
"Con người mà, phải nếm trải một chút đau khổ mới có thể có bài học nhớ đời."
Đêm rất dài, Thường Hấn Nhi đã đi ngủ từ sớm, Vương Tuệ Kỳ thì nằm mãi không ngủ nổi, cả người cô ta khó chịu, tâm trạng tích tụ như ngọn lửa hừng hực không ngăn lại nổi. Cả cơ thế nóng rực ngứa ngáy, tay chân cũng như có kiến bò, cả cơ thể giống như có một con dã thú đang muốn phá lồng lao ra.
Vương Tuệ Kỳ ngồi dậy, vội vã đi tìm nước uống, động tác của cô ta quá mạnh không cẩn thận va vào tủ đầu giường, làm cho đống đồ trên đó đều đổ hết xuống đất.
Một trận tiếng ồn vang lên, Thường Hấn Nhi bị doạ cho giật mình tỉnh dậy, cô ta cũng là người ngủ không sâu, hơn nữa bụng lại đang réo ầm ĩ, dạ dày như đảo lộn.
Tự nhiên bị giật mình tỉnh dậy, Thường Hấn Nhi đưa mắt nhìn xung quanh phòng, lại nhìn thấy Vương Tuệ Kỳ đang cầm chai nước khoáng tu ừng ực.
“Chị Vương chị sao đấy…..”
Thường Hấn Nhi lẩm bẩm xoa xoa bụng, đúng là có chút khó chịu, cô ta bật cái đèn ngủ trên tủ đầu giường rồi vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đèn trong phòng bật sáng, cả cơ thể của Vương Tuệ Kỳ cứng đờ lại, ngay cả khi tiếng đóng cửa nhà vệ sinh vang lên cô ta cũng cứng ngắc cả người.
Một loạt tiếng ồn khó nghe từ trong nhà vệ sinh truyền ra ngoài, sau đó là tiếng dội nước, cứ như một tràng pháo hoa vậy.
Trong nhà vệ sinh Thường Hấn Nhi cũng thấy sợ, cứ như gặp quỷ vậy, sáng nay bản thân có ăn gì đâu mà bây giờ lại thành cái dạng này. Quan trọng là cô ta không khống chế được mấy thứ tiếng kiểu này!
Thường Hấn Nhi vừa thả pháo hoa vừa điên cuồng giật nước, bởi vì tiếng giật nước sẽ lấn át cái tiếng đáng khinh bỉ kia.
Thường Hấn Nhi cực kỳ xấu hổ, may mà cô ta vào nhà vệ sinh còn cầm theo điện thoại, cho nên cô ta nhanh tay bật một bài nhạc rock.
Vậy nên tiếng pháo hoa cùng tiếng nhạc giao hoà với nhau, vậy là cô ta hoá giải được nỗi xấu hổ của bản thân.
Vương Tuệ Kỳ ở ngoài chịu khổ, cái tiếng pháo hoa kiểu này cứ như đang được thả ngay cạnh tai, đã có âm thanh thì thôi! Lại còn thêm cả mùi nữa!
Phiền chết mất……
Phiền chết mất !!
“Thường Hấn Nhi em định phá nhà vệ sinh à! yên tĩnh một chút cho bà!!”
Vương Tuệ Kỳ không nhịn được thét lên, lúc này hai mắt của cô ta đã đỏ ngầu, trong khoé mắt còn có vài đường mạch máu đen xì nổi lên, nhìn cực kỳ doạ người.
“Phiền chết mất, phiền chết mất aaaaaa!!!”