Khương Mạn ác ý sờ sờ cằm: “Em muốn xem phải ứng của cô ta như thế nào.”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày: “Cái cách khác bình thường này không tệ.”
Vương Tuệ Kỳ leo núi, leo thật là cô đơn.
Gió trên đỉnh núi như tát vào mặt cô ta vậy, tát đến đau rát cả mặt.
Lúc sắp hoàng hôn, trên đỉnh núi bỗng nhiên bị mây đen che phủ, không những không nhìn thấy hoàng hôn, còn không nhìn thấy cả Khương Mạn!
Cả người Vương Tuệ Kỳ đều cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như dồn hết sức để đánh ra một đường quyền mạnh mẽ, kết quả là đối phương đứng yên một chỗ nhưng bản thân vẫn đánh lệch hướng.
Đối phương còn vừa ăn hủ tíu trộn vừa chế giễu: Hê hê, đánh trật rồi kìa ~
Khi Thường Hấn Nhi đi được nửa đường thì đổi sang ngồi cáp treo để lên núi, tức giận ngồi nói xấu với cô ta về việc Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nửa đường chạy đi ăn hủ tíu trộn, Vương Tuệ Kỳ lúc này chính là có cảm giác tức giận giống như vậy.
Bản thân như bị biến thành một kẻ ngốc.
Hủ tíu trộn, hủ tíu trộn.....cái thứ hủ tíu trộn chết tiệt! Cái thứ hủ tíu trộn chết tiệt!!
Vương Tuệ Kỳ tái mét cả mặt.
Hạ Đông thấy vậy nói: “Trên núi này lạnh thật đấy, mặt của tiểu Vương đông cứng rồi kìa.”
Vương Tuệ Kỳ suýt thì buột miệng nói ‘cái lão mập chết tiệt này cút đi cho bà’!
Nếu không phải xung quanh khu vực ngắm hoàng hôn có rào chắn vây quanh, thì cô ta đúng thật là muốn khiến cho lão mập này tự mình ngã xuống luôn cho rồi!
Mạnh Quân liếc mắt nhìn qua phía bên kia, cắn chiếc xúc xích nóng hổi mà mình vừa mua, làu bàu: “Tôi thấy cô ta đã phát hiện ra rằng bản thân cố gắng liều mạng giành hạng nhất, nhưng đến cuối cùng chính mình lại là một trò hề rồi.”
Chị Dương đang ăn bắp rang bơ: “Nói hay lắm, lần sau nói to hơn một chút.”
Đinh Đinh: “Cô ta nhìn sang bên này rồi, wow, hung dữ quá.”
Châu Minh Viễn thắc mắc: “Cái danh võ thần kia là cạnh tranh mà có được sao? Giành được rồi thì có giải thưởng gì không?”
Bốn người phía sau bếp đứng cùng một chiến tuyến, rõ ràng là năng lực nói xấu đã tăng lên mạnh mẽ.
Vương Tuệ Kỳ gương mặt tái mét, hung dữ lườm bọn họ một cái rồi xuống núi.
Ừm……Ngồi cáp treo xuống núi.
Hạ Đông không giúp bên nào cả, giả bộ như người nhàn rỗi đi theo phía sau.
Ngược lại là Thường Hấn Nhi lại có dáng vẻ như thấy chuyện bất bình, cô ta đi tới bên cạnh Dương Tiểu Tuyết, mở miệng nói: “Mọi người đều là bạn bè cùng quay chung một chương trình, mọi người đừng quá đáng quá.”
“Hai người chúng tôi quen biết hơn mười năm mà còn là chị em plastic, huống hồ mọi người vừa mới tham gia cùng một chương trình, quen biết chưa bao lâu, yêu cầu của cô đối với hai chữ bạn bè này sao mà thấp quá vậy.”
Súng thần công vẫn cứng như xưa.
Thường Hấn Nhi bị mắng đến câm nín.
Câu tình chị em plastic đó như xuyên thẳng vào tim đen.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!