Anh ‘Vân Sênh’ hơi trầm ngâm: “……thường xuyên vác máy chụp ảnh.”
Tôn Hiểu Hiểu: “……”
Khương Vân Sênh: “……”
Tang Điềm: “Ha ha ha ha!!”
Trên kênh livestream:
(Ha ha ha ha! Cười muốn rụng đầu luôn rồi, múa quạt gặp quỷ rồi! Cái trò hề Tôn gãy tay này không thoát được phải không?)
(Tôn Hiểu Hiểu: đã chết online, đừng gọi tên nữa, có việc thì đốt giấy!)
(Lúc này đạo diễn Khương nỗ lực vác máy chụp ảnh, nhìn đi! Đây chính là người đàn ông có văn hóa!)
Danh hiệu số một thuộc về Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên là không thể nghi ngờ.
Hai người lần này ra tay quá nổi trội rồi, ba nhóm gia đình vốn dĩ giành danh hiệu thứ nhất, thứ hai, thứ ba nhìn bọn họ với ánh mắt phẫn nộ.
Đặc biệt là đội vốn ở vị trí số ba giờ lại bị loại một cách đau khổ, bốn người đàn ông cao to, cơ bắp, nhìn chằm chằm hai người họ lên lĩnh thưởng.
Đồ vô liêm sỉ, giải ba là một chiếc TV màu lớn đó!
“Hai vị quán quân có gì muốn nói với mọi người không?” MC đứng bên cạnh Khương Mạn.
“Không có.” Khương Mạn lắc đầu.
Bạc Hạc Hiên cũng im lặng.
MC hiển nhiên là ngượng ngùng: “Vậy trước khi lĩnh giải có thể cho mọi người xem mặt hai vị không? Quần chúng ở đây đều rất tò mò.”
“Không được.” Khương Mạn không hề do dự liền cự tuyệt “Nếu bị người xấu nhắm trúng thì nguy to.”
MC: “……cho nên hai vị che mặt là vì an toàn của bản thân?”
“Đúng vậy.”
MC: “……” Có mỗi một vạn tệ thôi, anh tưởng anh trúng xổ số giải độc đắc sao?
Đột nhiên, hiện trường bỗng náo động lên. Tai của Khương Mạn khẽ động, phát hiện đám đông phía dưới có hơi kích động, không ít người chỉ trỏ về phía cô và Bạc Hạc Hiên. Cô nhìn Bạc Hạc Hiên, làm một động tác thủ ngữ: Bại lộ rồi!
Bạc Hạc Hiên dùng thủ ngữ trả lời: Tìm kẻ gánh họa.
Khương Mạn giơ thẳng ngón cái lên: Thông minh như thầy Bạc vậy!
MC trên sân khấu bối rối, không biết tại sao quần chúng lại kích động vậy, mic trên tay chợt bị lấy đi.
Ngay giây sau, tiếng của Khương Mạn vang khắp hiện trường: