"Đôi khi áp lực cuộc sống có thể kích thích khao khát sinh tồn".
Anh nói như vậy, Khương Mạn cũng đã hiểu. Nếu không, với tình hình của ông An, có lẽ ông ấy đã sớm treo cổ tự tử rồi.
Vào buổi chiều, Hoàng Hải đã đưa người đến.
Hoàng Tư Vân đeo khẩu trang và đeo kính râm, sau khi vào biệt thự, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, ngay lập tức cả người như muốn nổi khùng lên.
"Anh nói với em là đến khám với bác sĩ riêng mà, tại sao lại là họ?!"
Trông Hoàng Tư Vân có vẻ rất kích động, anh ta quay đầu lại định rời đi, thì bị Hoàng Hải kéo lại.
"Tư Vân, em hãy tin tưởng anh, lẽ nào anh sẽ làm hại em!"
"Em xem tình hình bây giờ của mình đi, nếu không tìm người giúp thì em sẽ đi đời đấy!"
"Cãi cọ cái gì vậy?!"
Ông An sốt ruột từ trên lầu đi xuống, trên người mặc bộ đồ ngủ hoạt hình Snoopy.
“Đến cũng đã đến rồi, ngồi xuống nói chuyện một chút rồi hãy đi.” Khương Mạn lười biếng nói: “Anh họ cậu đã bán đứng cậu rồi, đừng ngại.
"Tôi ngại cái…." Hoàng Tư Vân suýt chút nữa chửi thề.
Lúc này anh ta giống như thuốc nổ, khác hẳn so với khi đóng phim "Chiến cốt".
Nhưng anh ta nhanh chóng ý thức được mình đang đối mặt với ai nên đã kìm nén sự nóng nảy trong lòng xuống, lại cúi đầu nói:
"Chị Khương, anh Bạc... Tôi xin lỗi ... dạo này tình trạng của tôi không được ổn lắm."
"Hai người đừng nghe lời anh họ tôi nói linh tinh, tôi không sao cả, chỉ là có chút không được khỏe thôi..."
"Hôm nay đã quấy rầy hai người rồi." Vừa nói xong anh ta định rời đi.
An Dật liếc anh ta một cái, uể oải nói: "Nóng nảy, mất ngủ, mất kiểm soát cảm xúc, trí nhớ đứt đoạn, có lẽ đã sinh ra ảo giác khi nghe và nhìn?"
"Có phải cậu cảm giác như có kiến bò trong huyết quản và rất muốn battle với người khác không?"
Hoàng Tư Vân dừng bước chân lại.
"Ăn uống rất nhiều nhưng không bao giờ thấy no."
“Đúng, đúng, đúng vậy!” Hoàng Hải lại gật đầu lia lịa.
Cuối cùng anh ta cũng bị dao động, nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ: "Các người ... biết chuyện gì đang xảy ra với tôi sao?"
"Tháo kính râm ra."
Ông An ngáp một cái: "Có phải mắt cũng sắp không nhìn thấy người nữa nữa không."
Hôm nay từ khi thức dậy Hoàng Tư Vân đã luôn đeo kính râm và chưa từng tháo ra. Trong chương trình biểu diễn thương mại sáng nay cũng vậy, anh ta còn bị đối phương cà khịa.
Anh ta liếc nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên rồi nghiến răng.
Anh ta đành phải chấp nhận tháo kính râm ra.
“A !!” Hoàng Hải sợ hãi hét lên: “Hoàng Tư Vân, sao mắt em lại thành ra thế này?!
Đôi mắt của Hoàng Tư Vân giống như bị tụ máu, từ con ngươi đến lòng trắng của mắt đều là màu máu, vùng da quanh mắt còn có những mạch máu đen vô cùng đáng sợ.
Khác hẳn với sự bàng hoàng và sợ hãi của Hoàng Hải, dáng vẻ của ba người còn lại trong biệt thự như không hề cảm thấy kinh ngạc.
Ông An tặc lưỡi rồi lấy từ trong túi ra viên kẹo bơ sữa cứng, bóc ra rồi cho vào miệng, bất mãn nói: "Đúng là phế phẩm..."
Là một người từng trải, ông An vừa nhìn tình hình của Hoàng Tư Vân là đã biết đã xảy ra chuyện gì. Ông ta lấy một ống máu của anh ta rồi quay trở lại tầng hai.