Là ảnh đế, diễn viên hàng đầu, hấp dẫn như vậy, nửa đêm trần truồng đến tìm bà cụ mượn quần áo, không biết có làm bà cụ giật mình không.
Khi đang nói chuyện, Bạc Hạc Hiên cùng với Vân Đoá đi tới.
Khương Mạn giao tiếp bằng mắt với anh, cả hai người họ nhìn đi chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người cùng nhau ăn sáng một cách bình thường, đó là những chiếc bánh bao không nhân và cháo hôm qua đổi dùng thỏ rừng để đổi với dân làng. Trong khi ăn, thỉnh thoảng Tang Điềm lại đưa tay chạm vào “quần áo mới” của Khương Mạn:
"Chị Khương Mạn, chị mượn bộ quần áo này của ai vậy? Đưa em đi mượn một bộ đi. Em cũng sắp bốc mùi rồi."
Động tác nhai của Khương Mạn tạm dừng, mặt không chút thay đổi: "Bà Lưu ở tây thôn, không còn nữa đâu, chỉ còn một bộ này thôi."
Không đợi Tang Điềm tiếc nuối, Vân Đoá cắn bánh bao và nói bằng giọng tỉnh bơ:
"Em nhớ bộ quần áo này là của bà Vương ở đầu thôn. Tuần trước em đã nhìn thấy bà ấy mặc nó..."
Trái tim Khương Mạn đông cứng lại, nhưng mặt không đổi sắc: "Có lẽ là chị nhớ lầm rồi, trời tối nên không biết rõ phương hướng."
“Không phải chứ, chị không rõ phương hướng, vậy chúng ta đều mù cả rồi!” Tang Điềm tiếp lời theo bản năng.
Sau đó là nụ cười “tươi rói” của Khương Mạn.Tang Điềm nuốt xuống, nói nhỏ:
"Em sai rồi."
Cô liếc nhìn Bạc Hạc Hiên đang im lặng một cách lạ thường, phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Tay của anh Bạc bị thương khi nào vậy?"
Thấy rất nhiều vết xước đỏ trên cổ tay và mu bàn tay của anh.
“Hôm qua khi nấu ăn tôi đã bất cẩn.” Giọng điệu của người đàn ông bình tĩnh.
Tang Điềm lại tự hỏi: "Không đúng... Em nhớ tối hôm qua khi ăn cơm tay anh vẫn chưa bị thương mà..."
Tiểu Vân Đoá cũng gật đầu: "Chú Bạc đi bới cỏ à? Lần trước tay cháu cũng bị lá cỏ cắt bị thương như vậy!"
Bạc Hạc Hiên: "..."
Khương Mạn: "..."
Ai đến bịt miệng hai học sinh tiểu học này lại đi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!