Dần dần giọng điệu của Trình Vũ chuyển sang lạnh lẽo, mỗi chữ mỗi câu nói ra đều không khách khí một chút nào: "Vẫn là nói, lòng dạ cô Giản đây lại hẹp hòi như thế? Ngay cả lời nói thật cũng không muốn nghe sao?"
"Cô.."
Hiển nhiên Giản Chu Nghiên đã bị cô chọc giận hoàn toàn, sắc mặt của cô ta âm trầm u ám không tưởng nổi. Trong cặp mắt của cô ta tràn đầy khắc cốt không cam lòng cùng lửa giận. Có lẽ do cô ta quá mức tức giận nên gân xanh trên trán nổi lên ở dưới ánh sáng chói của ngọn đèn trên đỉnh đầu càng lộ ra thêm vài phần dữ tợn. Một Giản Chu Nghiên như vậy thì làm gì còn nửa phần hình tượng một quý cô của thương nghiệp giấy Giản Thức.
Lục Vân Cảnh đứng một bên xem cuộc chiến thấy không sai biệt lắm bèn nháy mắt ra hiệu cho Liên Bắc Pha, Liên Bắc Pha vội vàng đi ra phía trước ngăn ở trước mặt Giản Chu Nghiên, sắc mặt cũng lộ ra không tốt lắm: "Tất cả mọi người là đến đây để vui chơi, cô Giản cũng đừng nháo sự ảnh hưởng đến mọi người."
"Nháo sự?" Giản Chu Nghiên quả thật tức giận đến sắp phun lửa, cô ta đường đường là cô Giản lại trở thành người gây chuyện, đây quả thực là vũ nhục lớn nhất với cô ta!
Giản Chu Nghiên nhìn một chút Liên Bắc Pha lại nhìn Lục Vân Cảnh một chút, cô ta gật đầu cười lạnh nói: "Tôi đã hiểu được, tất cả mọi người trên thế giới đều thực dụng, vì lợi ích mà trở thành kẻ nịnh hót, có cái gì mà tôi không hiểu chứ!" Giản Chu Nghiên nói xong phất ống tay áo một cái, nhanh chân rời đi.
Điều này nói lên điều gì, tất cả mọi người đều thực dụng và vì lợi ích mà trở thành kẻ nịnh hót, có mỗi cô cả Giản là đóa hoa trắng nhỏ không nhiễm nước bùn, Trình Vũ âm thầm bĩu môi, ngay cả điều này mà Giản Chu Nghiên cũng thật sự là dám nói!
Sau khi Giản Chu Nghiên rời đi thì anh em Trình Phi và Lục Thừa Doãncũng đều lần lượt rời đi, Trình Vũ cũng không quá để ý, vẫn luôn cùng Lục Vân Cảnh ở lại đến khi yến hội kết thúc.
Sau khi tiệc đấu giá kết thúc, Trình Vũ ngồi xe của Lục Vân Cảnh trở về, đây là lần thứ nhất Trình Vũ ngồi chung một xe với Lục Vân Cảnh, ngược lại chỗ ngồi phía sau rất rộng rãi, chỉ là thân thể cao lớn của Lục Vân Cảnh ngồi vào khiến cho không gian dường như lập tức trở nên chật hẹp.
Trình Vũ ngồi một bên của anh, dường như Lục Vân Cảnh cũng khá mệt mỏi, sau khi lên xe bèn nhắm mắt lại dưỡng thần. Không giống Lục Vân Cảnh bình tĩnh tự nhiên, Trình Vũ lại có vẻ đứng ngồi không yên. Trong xe dường như toàn là hơi thở của Lục Vân Cảnh, hơi thở mạnh mẽ khiến cho Trình Vũ vừa lên xe thì không hiểu sao lại hồi hộp, thần kinh cũng căng hết mức, ngay cả hô hấp cũng đều cẩn thận từng li từng tí.
Người này đúng là một người không dễ tới gần, mặc dù anh không hề làm gì, nhưng ở chung một chỗ với anh cũng có một loại cảm giác hít thở không thông.