Sự việc thảm khốc này khiến cả nước bùi ngùi thương tiếc.
Lúc đó rất nhiều người đều nghi ngờ vụ tai nạn này là do đối thủ cạnh tranh của nhà họ Nam gây ra, mà Dụ thị bọn họ bị cho là đối tượng nghi ngờ lớn nhất, cũng bị phía cảnh sát triệu tập.
Lúc đó anh được sắp xếp đến chi nhánh chỉ đạo đoàn đội làm dự án ở ngoại tỉnh, không ớ tổng bộ tập đoàn ở thành phố Bắc, lại thêm luôn nghĩ cách giúp nhà họ Trác trả nợ, không quan tâm suy nghĩ quá nhiều đến chuyện nhà họ Nam.
Chỉ nhớ trên tivi đưa tin về tang lễ của chủ tịch Nam và phu nhân, con gái duy nhất của họ mặc đồ tang, không lộ mặt, chỉ để bóng lưng trước ống kính máy quay.
Đến nay anh còn nhớ bóng dáng đó, thon nhỏ, gày yếu, nhưng toát ra vẻ kiên cường không tả xiết.
Dụ Lâm Hải bổng nhớ đến, ngày anh xuất viện, mẹ muốn anh chọn một nhân viên y tá trong bệnh viện làm vợ, tất cả bác sĩ y tá có mặt đều kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc trốn tránh, thái độ khác nhau.
Chỉ có Nam Mẫn mặt không cảm xúc, giống như không nghe thấy tiếng cãi cọ của anh và mẹ, lặng lẽ làm việc của cô, để thuốc ớ bên cửa sổ, để lại một bóng hình cho anh.
Sau đó anh chọn cô, chỉ vào bóng lưng cô nói: “Con muốn cô ấy”.
Trong tiếng hít vào ngạc nhiên của mọi người, Nam Mần quay người lại, khi nhìn thấy hướng ngón tay anh chỉ, liền sững sờ, trong mắt vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Cô đồng ý rất hào hàng, cũng rất đơn giản: “Được thôi”.
Không biết tại sao, từ lúc Nam Mần ở trước mặt anh, anh có cảm giác đã từng quen biết cô, không chỉ là bóng dáng của cô, còn có khuôn mặt cô, đặc biệt là đôi mắt đó, và ánh mắt cô nhìn anh.
Tưởng Phàm nói, Nam Mẫn từng yêu thầm một người đàn ông mười năm, mà người đàn đó rất có thế là anh.
“Tổng giám đốc Dụ, đây là tài liệu anh bảo tôi điều tra, việc làm hành tung của anh mười năm trước”.
Hà Chiếu đưa một sấp tài liệu cho Dụ Lâm Hải, lại ớ bên cạnh anh nói: “Mười năm trước anh còn ở trong quân đội, ngày ngày làm nhiệm vụ trong núi sâu rừng thẳm, vào sống ra chết, chắc không có cơ hội gặp gỡ gì chứ”.
Đây chính là điểm khiến Lâm Dụ Hải cảm thấy nghi ngờ.
Trước khi kết hôn với Nam Mân, anh chưa từng tiếp xúc với con gái, hồi yêu Trác Huyên, thực ra một năm cũng không gặp được mấy lần, lúc trong quân đội thì càng không cần nói.
Mười năm trước, anh từng gặp Nam Mần khi nào chứ?
Dụ Lâm Hải mở tài liệu xem việc làm hành tung của mình, giống như Hà Chiếu nói, đều là ở trong núi sâu rừng thẳm, làm sao Nam Mẫn có thể đến nol như thế?
Anh chìm vào trong suy tư, trong đầu hiện lên các loại cảnh tượng như phim, tầm mắt đột nhiên dừng lại ô noi gọi là “rừng rậm”, anh nhớ đến một cô bé!
Một cô bé chỉ mười bốn tuổi, bị bắt
cóc.
‘Mười bốn tuổi…”
Dụ Lâm Hải lẩm bẩm, nhắm mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt lem luốc nhưng nụ cười rạng rõ của cô bé: “Anh oi, anh tên là gì? Anh đã cứu em, sau này lớn lên em sẽ tìm anh trả on”.
Đôi mắt đó và đôi mắt kia, giống nhau đến hoàn hảo.
Anh bống mở mắt, hỏi Hà Chiếu: “Năm nay Nam Mãn bao nhiêu tuổi?”
‘A?’
Hà Chiếu bị Dụ Lâm Hải hỏi cho thôn người, phản ứng đầu tiên là: Vợ của anh mà anh lại hỏi tôi?
Nhưng Dụ Lâm Hải hỏi rất nghiêm túc, anh ta cũng không thể không nghiêm túc suy nghĩ: “Phu nhân không nhiều tuổi lắm, cũng chỉ… 24, 25 tuổi”.
Đồng tử của Dụ Lâm Hải co lại.
Nếu năm nay Nam Mẫn hai mươi tư tuổi, vậy mười năm trước là mười bốn tuổi!
Chẳng lẽ cô bé bị bắt cóc năm đó chính là Nam Mần?
Tim Dụ Lâm Hải đập thình thịch, chỉ cảm thấy trong đầu như bị điện quang tia lửa nào đó chém mớ, tim đập vang bên màng nhĩ, hồi ức từ lâu bỗng hiện lên trong đầu như sóng biển.
Anh chậm rãi hít một hơi, gọi điện cho Phó Vực, điện thoại vừa được kết nối, anh trực tiếp hỏi: “Cậu còn nhớ nhiệm vụ bí mật mà chúng ta phải làm ở rừng rậm mười năm trước không?”
Phó Vực vừa đến thành phố Dung không bao lâu, đang bàn bạc chuyện trường đua ngựa với ông Phó ở thư phòng, nghe thấy vậy liền ngấn người.
Nhớ lại thoáng qua, Phó Vực nói: “Cậu đang nói nhiệm vụ cứu cô bé bị bắt cóc?”
“Đúng, chính là việc đó”.