“Mẫn, cô nhìn đi”.
Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.
Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.
Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.
Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.
Trên đó lần lượt được viết…
Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà Nguyên Đán năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà năm mới năm XX cho Mẫn. Hải.
…
Trong túi có đồ trang sức, quần áo, đồ chơi, sách, bất kỳ thứ gì nghĩ đến đều có, không nghĩ đến cũng có.
Lạc Ưu sững sờ nhìn căn phòng chất đầy đỏ, còn có các loại quà được treo trên giá: “Lão Dụ đã chuẩn bị xong quà các ngày lễ trong ba năm cho cô rồi”.
Nam Mẫn bất lực không đứng vững, ngồi xổm xuống bên cạnh một con gấu khổng lồ, mặt cười khổ.
“Cô nói xem, có phải anh ta thành tâm không?”
Bởi vì ba năm qua, mỗi năm cô đều chuẩn bị quà cho anh, vì vậy bây giờ anh dựa theo dáng vẻ trước đây của cô, trả lại toàn bộ?
Tại sao ba năm qua người khiến cô khổ sở là anh;
Bây giờ người khiến cô khổ sở vẫn là anh.
Sao anh không chịu buông tha cho cô?
Nam Mẫn giơ tay đỡ trán, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ai cũng khao khát mối tình đầu chính là cả cuộc đời, ai cũng khao khát có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Nhưng không phải dùng cách thức này.
Thà rằng Dụ Lâm Hải vẫn còn sống, bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày hai người cũng mệt mỏi, đi đến phần duyên phận cuối cùng, bằng lòng buông tha nhau, dễ hợp dễ tan.
Như vậy không tốt sao?
Tại sao anh nhất định phải dùng cách thức thảm thiết như vậy để biết mất khỏi cuộc đời cô?
Để lại một mình cô vĩnh viễn không thể mất trí nhớ.
Đây chính là mục đích của anh?
*
Khi bước ra khỏi Cẩm Tú Hoa Phủ, Nam Mẫn bị hạ đường huyết, đầu óc choáng váng, xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.
Gương mặt trắng đến khiếp sợ.
Lạc Ưu vội vàng đỡ cô đến một quán cơm nhỏ ở cửa tiểu khu, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng Nam Mẫn.
Ô mai ngọt mang chút vị chua hòa tan với vị đắng ngắt trong miệng, khiến Nam Mẫn tỉnh táo vài phần.
Vừa hay sắp đến giờ cơm, Lạc Ưu gọi một vài món ngon.
Nhưng Nam Mẫn không có khẩu vị.
“Buổi trưa không ăn được mấy miếng, người là sắt cơm là thép, phải ăn”.
Lạc Ưu đưa đũa đến tay Nam Mẫn, lại đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nhìn cô ăn.
Nam Mẫn nhấc đũa ăn cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn thức ăn nữa”.
Lạc Ưu gắp thức ăn cho cô, mặc dù khuyên Nam Mẫn ăn, thực tế cô cũng không ăn được cái gì.
Trong lòng buồn phiền đến hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!