Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không có gì hơn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người của nhà họ Ngôn biết con trai xảy ra chuyện, cùng kéo nhau từ thủ đô đến, nhưng sau khi thăm Ngôn Uyên, đến trước mặt người nhà họ Dụ, khom lưng thật sâu.
Vừa là mặc niệm, cũng là để cảm ơn.
Cảnh sát giao thông mô phỏng ra hình ảnh 3D của vụ tai nạn.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế lái, đặt mình vào nguy hiểm lớn nhất, giữ cho Ngôn Uyên ngồi trên ghế lái phụ cơ hội sống sót.
Bọn họ cũng cảm ơn Nam Mẫn, nếu không có cô, Ngôn Uyên cũng không được cứu.
Nhưng vẻ mặt người nhà họ Ngôn không hề nhẹ nhõm.
Ngôn Uyên vẫn chưa tỉnh lại.
Anh bị thương cũng rất nặng, gần giống với tình trạng của Dụ Lâm Hải ba năm trước, xương ngực đứt gãy, gãy xương toàn thân, cho dù có tỉnh lại, tình hình cũng không lạc quan.
Kết quả lạc quan một chút là liệt nửa người, nếu hình tình không thể chuyển biến tốt, thì rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Nam Mẫn đã làm hết sức có thể mà bác sĩ nên làm, mọi thứ còn lại, thì phải xem tạo hóa của Ngôn Uyên.
…
Nam Mẫn cùng các anh về khu vườn hoa hồng.
Quản gia Triệu đã nghe nói chuyện của Dụ Lâm Hải, nhìn sắc mặt trắng nhợt như nến của cô cả, vô cùng đau lòng.
Đã không kịp nói chuyện bức thư, mau chóng sắp xếp cho cậu chủ và mọi người trước đã.
Nam Mẫn hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt sưng như quả đào.
Cô nói, cô muốn ở một mình.
Để các anh ở hết bên ngoài cửa.
Bạch Lộc Dư và Lý Vân không yên tâm, chỉ sợ cô sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Lạc Quân Hành nói: “Em ấy biết chừng mực, để em ấy ở một mình yên tĩnh nghỉ ngơi đi”.
Nam Mẫn mở vòi hoa sen, cho nước chảy đến lớn nhất, tắm toàn thân từ trên xuống dưới đến trong suốt, dùng nước nóng đến phát bỏng để làm ấm cơ thể băng lạnh.
Đôi mắt cô rất đau.
Lần trước khi khóc đầm đìa là ngày Dụ Lâm Hải đề nghị li hôn với cô.
Lúc đó, cô thực sự rất buồn.
Hận không thể khóc cạn nước mắt cả đời, giống như Lâm Đại Ngọc trả nước mắt, trả hết tất cả nước mắt cho Giả Bảo Ngọc, duyên phận đời này cũng hết.
Lúc đó, cô khóc một trận sảng khoái, sau đó nói với bản thân: “A Hải, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh”.
Không ngờ, vào ngày anh chết, cô lại khóc một trận vì anh.
Không phải đau lòng, chỉ là buồn.
Rất buồn rất buồn.
Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết, rốt cuộc cô buồn vì Dụ Lâm Hải, hay là vì tình yêu mười năm của mình, cảm thấy buồn vì tình cảm dành cho anh.
Tình cảm của con người luôn luôn phức tạp thay đổi.
Tình cảm của cô với Dụ Lâm Hải đã không thể đơn giản hình dung bằng yêu hay hận, trong yêu có hận, trong hận có gì, bản thân cô cũng không nói rõ được.
Người khác đâu thể hiểu được?
…
Hậu sự của Dụ Lâm Hải do Phó Vực và người nhà họ Dụ cùng lo liệu.
Mặc dù người nhà họ Dụ muốn sự việc lắng xuống, nhưng vụ án lớn như vậy, tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy vốn không giấu nổi.
Cái chết của Dụ Lâm Hải được giới truyền thông đưa tin.
Có người khen anh là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ trong giới thương mại, đưa ra rất nhiều trường hợp, mọi người mới phát hiện tổng giám đốc Dụ khi còn sống vẫn luôn cống hiến hết mình có sự nghiệp từ thiện, là tấm gương cho các doanh nghiệp trẻ.
Có người khen anh là tổng giám đốc đẹp trai nhất, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo, không xuất đạo thật quá đáng tiếc.
Có người khen anh hy sinh oanh liệt vì chống lại phần tử phạm pháp, chết oai hùng, nên được khen thưởng.
Cũng có người lấy ra sự tích ngày xưa của anh, gọi anh là đàn ông cặn bã, đã từng có quan hệ không rõ ràng với Trác Huyên, còn vì cô ta mà ly hôn với vợ mình, không đáng được ca ngợi.
Rất nhiều người khen anh, cũng có rất nhiều người mắng anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!