Biết Thẩm Lưu Thư nhất định sẽ đến thăm mình.
Trác Nguyệt sấy khô tóc, xịt tinh dầu, trên mặt thoa từng lớp từng lớp mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm nhẹ nhàng, cố gắng để khí sắc của mình khá hơn một chút.
Trên người còn thoa một lớp kem dưỡng da thật dày, mùi thơm của hoa sơn trà là mùi Thẩm Lưu Thư thích nhất.
Đàn ông đều thuộc loài động vật thị giác, trước mắt bà ta muốn lôi kéo trái tim của Thẩm Lưu Thư, điều cần dựa vào không chỉ là thương tiếc của ông ta, mà còn là vì phần tình cảm nhiều năm qua, bà ta muốn để người đàn ông này nhìn thấy vẻ đẹp của mình!
Trác Nguyệt khá tự tin về vẻ đẹp của bản thân, bố mẹ cho bà ta một khuôn mặt mối tình đầu thuần khiết khiến người ta yêu mến, rất ít đàn ông có thể cưỡng lại được.
Sau này bà ta chăm sóc bản thân rất tốt, cộng thêm khí chất trời phú, trong vẻ đẹp thanh thuần lại thêm một tia phong tình của người phụ nữ trưởng thành.
Ở trại giam, ánh mắt những người đàn ông kia nhìn bà ta như hổ như sói.
Trong lòng bọn họ nghĩ gì, bà ta đều biết, đây là thứ mà bà ta tự tin.
Thoa một lớp son dưỡng trên môi mỏng, nhìn vẻ lành tính vô hại.
Âm thanh khóa cửa vang lên, Trác Nguyệt từ phòng tắm ra ngoài, bà ta nhìn thấy Thẩm Lưu Thư đứng ở cửa, vừa đổi dép xong.
Chóp mũi bà ta chua xót, lao đến ôm ông ta, vùi trong lồng ngực ông ta khóc òa lên giống như đứa trẻ: “Anh Thư, em nhớ anh, rất nhớ anh…”
Thẩm Lưu Thư ôm bà ta, không có đẩy ra, người phụ nữ này dù làm đủ mọi chuyện sai lầm, nhưng dù sao bà ta đã theo ông ta nhiều năm như vậy.
Nói không có tình cảm là giả.
Ông ta vỗ nhẹ lưng bà ta, nhẹ giọng nói: “Quay về là tốt”.
Trác Nguyệt từ trong lồng ngực ông ta ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt long lanh lên, nâng mặt ông ta rồi hôn…
*
Dụ Phượng Kiều biết tin Trác Nguyệt được thả ra, ở bên đầu dây điện thoại im lặng một hồi.
Một lúc sau, bà nói: “Con người Thẩm Lưu Thư này mặc dù tâm lạnh, nhưng vẫn luôn có tình cảm cho Trác Nguyệt. Huống chi bây giờ trong bụng Trác Nguyệt còn mang thai con của ông ta”.
Tuổi này có thể mang bầu, lại còn đúng lúc này, đúng là ngay cả ông trời cũng đang giúp bà ta.
Dụ Phượng Kiều không khỏi nhớ đến năm đó bà và Trác Nguyệt đứng sóng đôi cãi nhau, Trác Nguyệt ngã lộn nhào ngay trước mặt bà, đứa bé trong bụng không còn, phải đi bệnh viện phá.
Hôm đó, Thẩm Lưu Thư đỏ mắt quay về nhà họ, giây phút đầu tiên ông ta không giải thích cho bà sao lại có đứa bé trong bụng Trác Nguyệt, mà là chất vấn bà.
“Bà tức giận thì xả vào tôi này, tại sao lại đi hại Nguyệt, còn cả đứa bé trong bụng cô ấy? Ngay cả một đứa bé bà cũng không buông tha!”
Khi đó bà kiêu ngạo, chỉ cảm thấy Thẩm Lưu Thư đang làm nhục mình, trước tiên không giải thích, mà lạnh lùng trả lời ông ta.
“Vậy nó có buông tha con của tôi không? Nó không buông tha cho con tôi, tại sao tôi lại buông tha con nó?”
Đáp lại bà là một cái bạt tai của Thẩm Lưu Thư.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất ông ta ra tay với bà.
Bà đánh lại.
Không chỉ đánh lại, bà còn đập tất cả đồ trong nhà có thể đập, giống như kẻ điên, điên cuồng chửi mắng ông ta.
Lúc đó bà không thể nào hiểu nổi, rõ ràng người đàn ông cưng chiều mình như công chúa, tại sao có thể ép bà thành một người đàn bà điên?
Chẳng lẽ đây chính là ‘tình yêu’?
Thẩm Lưu Thư bị bà đuổi đi, lúc đi dáng vẻ ông còn đầy đau lòng ôm đầu: “Bác sĩ nói, sau này Nguyệt không thể sinh con được nữa. Là tôi nợ cô ấy”.