Robert nói: “Tôi đâu dám xin chữ anh họ? Dì Helen xin chữ anh ấy, anh ấy cũng không chịu viết, tôi không xứng”.
Nam Mẫn bị vẻ mặt ấm ức tủi thân của Robert chọc cười: “Không sao, tôi viết cho anh. Anh muốn một bức chữ gì? Dùng để làm gì?”
“Thế nào cũng được. Tôi vừa mới tu sửa xong nhà mới, định bày ở thư phòng”.
Robert suy nghĩ nói: “Tôi thấy Hoa Hạ các cô có rất nhiều nhà thư pháp giỏi, đều rất thích viết ‘Thượng Thiện Nhược Thủy’, ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’ gì đó”.
Anh ta nói bằng tiếng hoa gượng gạo, sau đó nói: “Tôi cũng không hiểu ý nghĩa lắm”.
“Những chữ đó hơi tục, không hợp với anh lắm”.
Nam Mẫn nói: “Tôi sẽ viết cho anh một bức khác, hợp với khí chất của anh”.
Robert vừa nghe liền vui thích: “Được, được”.
Nam Mẫn chọn cái bút lông khá to, chấm mực, nâng lên hạ xuống cổ tay đỏ ửng, nét chữ phóng khoáng và hào sảng lập tức hiện lên trên mặt giấy.
Chỉ thấy bên trên viết – Đại Trí Nhược Ngu.
Tuyệt, tuyệt.
Robert có được chữ, vui vẻ chạy đi tìm Lạc Quân Hành để khoe.
“Anh họ, anh xem, chữ của Grace viết cho em!”
Lạc Quân Hành vừa xử lý xong một số công việc, nghĩ đến những chuyện cũ, vẻ mặt hơi mệt mỏi, đến quầy bar tự rót cho mình một ly whisky.
“Chữ gì?”, anh ta thờ ơ hỏi, sau đó lại ngước mắt: “Tiểu Mẫn viết?
“Yes!”
Robert giống như trẻ con khoe đồ chơi, cẩn thận mở bức tranh chữ cho Lạc Quân Hành xem.
Nhìn thấy bốn chữ ‘Đại Trí Nhược Ngu’, Lạc Quân Hành nuốt xuống rượu suýt phun ra, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
“Thế nào? Rất đẹp phải không?”
Robert vui vẻ không thôi: “Cô ấy nói đây là… ‘Đại Kê Nhược Ngư’, em không hiểu ý lắm, có nghĩa là con gà rất to, và con cá rất yếu đuối phải không?”
“…”
Lạc Quân Hành nhìn vẻ mặt tìm hiểu của cậu em họ, giải thích bằng tiếng anh: “Có ý khen em thông minh”.
“Thật không?”
Robert vui thích hớn hở: “Em đúng là rất thông minh, Grace giỏi thật! Vậy em mang về treo lên đây”.
Anh ta như cầm báu vật, vui vẻ đi mất.
Lạc Quân Hành cầm ly rượu, trầm mặc một lúc, cười không ra tiếng.
“Con bé quỷ quái này”.
…
Lâu đài Modu có phòng dành riêng cho dụng cụ điêu khắc và máy móc, đều là Lạc Quân Hành bố trí cho Nam Mẫn.
Đuổi được Robert đi, Nam Mẫn lấy vật liệu mà anh ta mang đến, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc, vừa hạ bút thì quên hết tất cả, dần dần hình thành mô hình máy bay.
Đây là lần đầu tiên cô điêu khắc mô hình máy bay bằng ngọc, một chiếc máy bay nhỏ trong lòng bàn tay, vô cùng dễ thương.
Đôi mắt to long lanh của cô lấp lánh tinh quang, hội tụ ánh sáng, nghĩ đến dáng vẻ đóng băng của Ngôn Uyên trên máy bay hôm đó, không biết khi anh ta lái máy bay sẽ thế nào.
Nghĩ vậy, con dao khắc nhẹ nhàng xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài.
Nam Mẫn cong môi, lại không cam tâm cô đơn, dùng dao khắc hai người tí hon trên máy bay.
Một người không cảm xúc lái máy bay, một người ngủ say ngon lành phía sau.
“Đúng là lôi kéo thù hận quá rồi”.
Nam Mẫn cảm thấy mình đúng là rất sáng tạo, bắt đầu mong chờ sau khi cơ trưởng Ngôn nhận được món quà thì sẽ có biểu hiện thế nào, có lẽ sẽ giống như ăn dưa muối.
Cô bất giác cười ha ha.
Khắc xong, phồng mồm thổi nhẹ một cái, định cầm đến phòng máy đánh bóng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!