Sau một thoáng ngơ ngác, Nam Mẫn giật lại tờ giấy từ trong tay anh ta, nghiêm mặt: “Này anh, anh có biết lịch sự là gì không vậy?”
Dám xem bản kiểm điểm của cô ư, ăn gan hùm hay mật báo?
Cô mở tờ giấy ra một lần nữa, cũng may là không bị rách, chỉ hơi nhăn một chút thôi, nhưng nghĩ tới cái tính cách soi mói của anh cả, Nam Mẫn vẫn thấy khá ảo não, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái.
Sau đó đè quyển sách lên để ép thẳng những nếp gấp.
Thế nhưng nực cười là người đó vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách của cô, chậm rãi thì thào về những chữ trên đó: “Tình yêu thời thổ tả. Tác giả García Márquez”.
Lần này anh ta cực kỳ lịch sử, chủ động hỏi: “Tôi có thể xem một chút được không?”
Tất nhiên là không rồi!
Nam Mẫn chẳng nói gì, chỉ mở bìa sách ra, bên trong có tên của cô, ngày tháng và một hàng chữ.
Hình như người này có tật đọc chữ thành tiếng, dùng chất giọng như pháo trầm của mình chậm rãi đọc: “Nam Mẫn tàng thư, ngày 5 tháng 1 năm XX. Sách của Nam Mẫn, không cho ai mượn”.
“À”.
Người đó đã hiểu, sau đó quay sang nhìn cô, nghiêm mặt hỏi: “Cô tên là Nam Mẫn Tàng Thư hả?”
Nam Mẫn: “…”
Bạn của anh cả là một tên ngốc ư?
Tung hoành trên giang hồ nhiều năm, Nam Mẫn có rất nhiều biệt danh.
Khi gả cho Dụ Lâm Hải, cô lại cho mình một cái tên giả là “Lộ Nam Mẫn”, ba chữ.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi cô là “Nam Mẫn Tàng Thư”.
Họ Nam, tên Mẫn Tàng Thư hả?
Anh ta tưởng cô là Dịch Dương Thiên Tỉ chắc, có cái tên bốn chử đầy phong cách như thế?
“Này anh cơ trưởng”.
Nam Mẫn vẫn rất lịch sử hỏi: “Cho hỏi anh có phải là người Trung không?”
Gương mặt anh ta đầy hờ hững, bình tĩnh nhìn cô một cái: “Tôi là người nước T gốc Hoa, nguyên quán là Trung Quốc, là con cháu của Viêm Hoàng”.
Chỉ một câu như thế, đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nước T?
Nam Mẫn lại nhướng mày.
“Hân hạnh được gặp anh”, cô chủ động vươn tay, trong lòng đã chắc chắn: “Anh có biết anh cả của tôi, anh Lạc Quân Hành không?”
Vừa dứt lời, cô lại nói: “À, Lạc Quân Hành là tên tiếng Hoa của anh ấy, bình thường mọi người đều gọi anh ấy là bá tước Shirvan”.
“Tôi không phải là người bình thường bên cạnh anh ta”.
Anh chàng cơ trưởng vẫn không thay đổi vẻ mặt đó: “Nên tôi gọi anh ta là Lạc Quân Hành”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy cả người lạnh giá, anh ta đang kể chuyện cười hả?
Đúng là lạnh chết người.
Hình như anh ta không có hứng tán gẫu, lại chuyển sự chú ý về quyển sách, rồi lại như bị ai đó gõ vào đầu một cái.
“Ô”, bất giác nói: “Cô không phải là “Nam Mẫn Tàng Thư”, đây là quyển sách của cô, nên chắc tên của cô sẽ là… Nam Mẫn”.
Anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng trừng nhìn Nam Mẫn, vẻ mặt rất nghiêm túc, như thể đang học hỏi một chuyện gì đó rất quan trọng.
“Đúng chứ?”
Không phải thế thì còn là gì được nữa anh hai?
Nam Mẫn thật sự dở khóc dở cười, khổ thân người ta chân thành như thế, cô không thể chê cười trình độ văn hóa của anh chàng gốc Hoa này được, đúng chứ?
“Đúng”.
Cô tự giới thiệu tên mình: “Tôi là Nam Mẫn”.
Người kia gật đầu, dường như cảm thấy rất hài lòng với sự thông minh và tài trí của mình, tự khẳng định cho bản thân.
“Nam Mẫn”, anh ta thì thào tên cô: “Nghe rất hay”.
Nam Mẫn cũng ngạc nhiên vì phản ứng này: “Anh cả bảo anh tới đón tôi, lại không nói cho anh biết tên tôi hả?”
“Không có”.
Anh ta lắc đầu: “Tôi biết tên tiếng Anh của cô, Grace. Lạc Quân Hành nói cô gái xinh đẹp nhất ngồi khoang thương gia chính là em gái anh ta”.
Đúng thế.
Nam Mẫn vui vẻ được một giây thì chợt nhận thấy có gì đó sai sai, liếc về sau một chút, bèn nhìn thấy hai gương mặt vừa đen vừa vô tội của Hướng Tả và Hướng Hữu.
“…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!