“Tôi còn tưởng là bản thân mình đã thành công rồi cơ, không ngờ là cái bẫy cho cô bày ra, xem ra trò chơi này ngày càng thú vị”.
Khóe miệng Kiều Lãnh khẽ nhếch lên, đáy mắt đầy hứng thú.
“Tôi không chơi với anh”.
Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng nói: “Chuyện có bố mẹ tôi, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu? Nói cho tôi biết”.
Kiều Lãnh nhíu mày nhìn cô: “Đây là thái độ đi cầu xin người ta của cô đấy hả?”
“Cầu xin?”
Nam Mẫn khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Anh sai rồi. Kiều Lãnh, anh nên biết rằng bây giờ anh đang ở nước tôi, nếu tôi muốn giết anh ở đây, một tội phạm bị truy nã quốc tế như anh, thì tôi hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật”.
Cô lại nói: “Chúng ta thực hiện một giao dịch. Anh nói cho tôi biết về tin tức của bố mẹ tôi, tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài, thế nào?”
“Cô bảo tôi giao dịch đấy hả?”
Kiều Lãnh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa còn cười ngày một lớn.
“Thú vị, thú vị. Cô bé này ngày càng thú vị. Được, tôi sẽ thực hiện giao dịch với cô”.
Hắn thôi không cười nữa: “Thế này đi, tôi cho cô biết về chuyện của bố mẹ cô, cô ngủ với tôi, chúng ta cùng sinh một đứa, thế nào?”
Thân xe bỗng kéo một đường thật dài, cũng như khóe miệng của Nam Mẫn lúc này.
Cô quay phắt đầu sang, không dám tin nhìn hắn: “Anh bị điên hả!”
Hắn còn muốn cô sinh con nữa?
Bộ chúng ta thân với nhau lắm hả anh hai?
Kiều Lãnh cảm thấy chuyện này chẳng có gì bất ngờ, khóe môi đằng sau bộ râu quai nón khẽ cong: “Dù tôi có thế nào thì cũng hơn thằng chồng cũ của em nhiều. Kỹ thuật, cũng có thể nói là thân chinh bách chiến”.
Cảm giác buồn nôn cuồn cuộn dâng lên từ dạ dày, Nam Mẫn cố nén xúc động muốn nôn hết ra ngoài, nhấn mạnh chân ga.
Nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua bên cạnh, Kiều Lãnh khẽ híp mắt: “Một cô gái như cô thì lấy đâu ra lá gan đó vậy? Không sợ chết hả?”
“Làm gì có ai không sợ chết!”
Nam Mẫn nắm bánh lái, chiếc xe lao nhanh nhưng không hề ổn định, nhiều lần kề sát vào lan can, như thể một giây sau nó sẽ không thể phanh lại được và khiến cả người lẫn xe lăn quay.
Tuy Kiều Lãnh chưa từng chơi tàu lượn siêu tốc nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có cảm giác tương tự.
“Nhưng tôi sợ mình sẽ chết một cách bí ẩn hơn”.
Giọng Nam Mẫn đầy lạnh lùng và nặng nề: “Cũng như bố mẹ tôi vậy, “chết” ngay trên cầu vượt, cơ thể đều bị thiêu trụi, không được toàn thây”.
Bỗng nhiên, cô nhìn màn đêm tối đen trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn và lạnh lùng.
“Anh Kiều, anh nói xem nếu như chúng ta chết ở đây thì liệu có cơ hội nhìn thấy bố mẹ tôi không?”
*
Nhờ phước đức của giao thông thành phố Nam.
Dụ Lâm Hải đã chạy tới trường đua với tốc độ như tên lửa, lại không thấy bóng dáng bọn Nam Mẫn.
Anh gọi điện thoại cho Lạc Ưu: “Chúng tôi đang đuổi theo, nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ của Nam Mẫn, hơn nữa cô ấy lái ngày càng xa, tôi cảm thấy cô ấy sắp chạy tới thành phố Dung luôn rồi”.
Thành phố Dung, thành phố Dung…
Dụ Lâm Hải lập tức gọi điện thoại cho Phó Vực.
“Cậu lập tức cử người tới cây cầu Đan Sơn nối giữa thành phố Nam và thành phố Dung đi, Kiều Lãnh đang ngồi trên xe Nam Mẫn!”
Cúp điện thoại, anh lấy ra bản đồ núi Đan Sơn ra, cầm đèn pin đoán xem vị trí của Nam Mẫn, cuối cùng xác định được phương hướng.
Anh trầm giọng dặn dò người mà mình mang theo…
“Chúng ta chia ra ba đường, không cần biết là đường nào, chỉ cần gặp phải Kiều Lãnh thì lập tức đánh chết luôn không phải hỏi, tôi chịu trách nhiệm!”
Sau đó, anh lại vào trong xe, soạt một cái lao vào màn đêm.
Em nhất định, nhất quyết không thể xảy ra chuyện!
*
Kiều Lãnh nhìn sườn mặt đầy khát máu của Nam Mẫn, nhớ tới khoảnh khắc cô cầm thanh sắt đâm vào ngực hắn, nét mặt tàn nhẫn đó làm người ta đau lòng đến như thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!