Khi tàu đến thành phố Nam, sắc trời tối dần, hoàng hôn ngả về phía tây.
Dụ Lâm Hải được một đám trợ lý và vệ sĩ vây quanh chậm rãi bước ra ngoài, vừa đến cửa, một đám người tiến lên nghênh đón, nhanh chóng bao vây anh lại.
Hà Chiếu bị dọa cho giật mình, vội vàng cùng vệ sĩ ngăn trước mặt Dụ Lâm Hải: “Kẻ nào? Muốn làm gì?”
“Xin hỏi là anh Dụ đúng không?”
Sắc mặt Dụ Lâm Hải ngược lại rất điềm tĩnh, anh khẽ ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài và u ám giấu chiếc mũ lưỡi trai: “Là tôi, Mẫn bảo các người đến chứ gì?”
“Phải”.
Người đến nói: “Tổng giám đốc Nam đã sắp xếp cho anh một bệnh viện tốt rồi, cũng cho anh hai lựa chọn: Một, thành thật đi theo chúng tôi; hai, bị chúng tôi đánh ngất xỉu mang đi”.
Hà Chiếu và mấy vệ sĩ nghe xong liền không vui.
Cái này.
Coi bọn họ là vật trang trí sao?
Dụ Lâm Hải không có một chút suy nghĩ phản kháng, anh lạnh lùng nói: “Tôi đi theo các anh”.
Lúc ra ngoài, Hà Chiếu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Dụ, có phải chúng ta quá mất mặt không?”
Trên mặt Dụ Lâm Hải không có một tia ngại ngùng: “Tôi cần vợ, không cần mặt”.
Hà Chiếu: “…”
Phải, tại hạ thua.
…
Nam Mẫn vẫn đang đối chiếu các vấn đề chi tiết về chuyện khai trương trường đua ngựa, đảm bảo ngày khai trương tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Bận đến mức chân không chạm đất, cổ họng cũng bốc khói theo.
Không còn cách nào khác, hai người cộng sự của cô quá tệ, một người hỏng não, một người vừa lâm trận đã bỏ chạy.
Cái tên Phó Vực hư hỏng này vốn dĩ đã nói muốn cùng cô đến xem trường đua ngựa, kết quả vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của người đẹp, sau đó liền trốn mất.
Nhìn dáng vẻ động dục lại thô bỉ đó, Nam Mẫn thật sự muốn chụp cho Tô Âm xem, để cô bé nhìn rõ bộ mặt thật sự của Phó Hoa Hoa này sớm một chút.
Đừng ôm ảo tưởng với anh ta nữa.
Thích ai không thích lại thích một tên ăn chơi khốn nạn như vậy!
Khả năng đã di truyền ‘đôi mắt mù’ của cô năm đó.
Cố Hoành thở hồng hộc báo cáo với Nam Mẫn, nói rằng Dụ Lâm Hải đã đến ga tàu, anh cũng đã lên xe, được đưa đến bệnh viện.
“Tạm được, cũng khá ngoan, không có phản kháng”.
Sắc mặt Nam Mẫn vẫn chưa hề dịu đi chút nào, cô hừ nhẹ: “Coi như là anh ta thức thời”.
Suy nghĩ một chút, vẫn tức đến hốt hoảng.
Nam Mẫn trầm giọng ra lệnh: “Đến bệnh viện rồi thì làm kiểm tra sức khỏe cho anh ta, nếu không có vấn đề lớn gì thì tiêm một mũi tiêu viêm”.
Cố Hoành ghi nhớ, vừa gửi tin nhắn đi, Nam Mẫn bổ sung thêm: “Tiêm vào mông”.
“?”
Cố Hoành đang nhắn tin liền ngừng lại.
Anh ta có chút buồn cười: “Người lớn như vậy, tiêm mông có thích hợp không?”
Nam Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Người lớn như vậy, phẫu thuật mổ não xong liền chạy từ bệnh viện đến đây, thích hợp không?”
Cố Hoành: “…”
Không lời nào chống đỡ nổi.
Tổng giám đốc Nam nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí nóng nảy, lòng báo thù cũng mạnh.
Vì vậy có thể không đắc tội thì cũng đừng đắc tội.
…
Dụ Lâm Hải vừa đến bệnh viện, có thể dùng từ ‘khôn khéo’ để hình dung.
Bảo đổi quần áo bệnh nhân liền đổi quần áo bệnh nhân, bảo làm kiểm tra liền cho làm kiểm tra, sắc mặt dù lạnh, nhưng lại lộ ra vẻ ôn hòa, chủ yếu là trông rất đẹp trai!
Mặc dù không có tóc, nhưng hoàn toàn không che giấu được sự thật đẹp trai của anh!
Khiến một đám y tá say mê không dứt.
Làm xong kiểm tra sức khỏe, lúc nói phải tiêm mông, một đám y tá tranh giành nhau, giống như mấy bà bác chuyên giành giật đồ giá rẻ ở chợ.
“Tôi!”
“Chủ nhiệm để tôi!”
“Nhiệm vụ nặng nề như vậy đương nhiên phải giao cho tôi rồi, không ai tốt hơn so với tôi đâu!”
Cặp mông vàng của anh đẹp trai ai mà không muốn xoa một chút?!
Không thể xoa, vậy tiêm cũng được!
Mắt thấy một đám nữ y tá tranh nhau đến mức bể đầu chảy máu, chủ nhiệm khoa ngoại vung tay, đập bể mộng đẹp của bọn họ: “Để tôi tự làm”.
Các y tá nhìn chằm chằm chủ nhiệm đầu trọc lốc oai phong lẫm liệt đi vào phòng bệnh, đồng loạt cảm thán một tiếng…
“Phí của trời quá đi!”
…
Dụ Lâm Hải trước giờ chưa từng tiêm mông, Dụ Lâm Hải cảm thấy có chút không giải thích được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!