Đối diện với Dụ Lâm Hải mặt đầy sương lạnh, khí thế hung hăng, Phó Vực né tránh ánh mắt của anh, nhưng thật sự không tránh né nổi: “Được rồi được rồi, không phải tôi bị ông già nhà tôi giục cưới giục sinh con sao, vậy nên chỉ đành đưa ra hạ sách này. Nhưng Tiểu Mẫn không đồng ý, còn suýt chút nữa ném dép vào mặt tôi. Aiz, người phụ nữ này thật sự quá khó theo đuổi!”
Lạc Ưu hừ nhẹ: “Có một người dễ theo đuổi, còn chạy theo đuổi anh, không phải anh không cần sao?”
Phó Vực oán hận một câu: “Bây giờ tình hình của cô không khác gì tôi đâu, đừng có mà chó chê mèo lắm lông”.
Vừa nghĩ đến thế tiến công của Quyền Dạ Khiên, Lạc Ưu không khỏi ỉu xìu.
Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng đàn ông theo đuổi, về mặt này đúng là không có kinh nghiệm gì.
Cô ấy muốn nhận anh ta làm đại ca, nhưng anh ta lại cứ muốn cô ấy làm vợ mình, điều này khiến người ta vô cùng phiền não.
Aiz.
Ba kiếm khách của đội đặc chiến Giao Long ngày xưa đều rơi vào vấn đề tình cảm của riêng mình, khó mà dứt ra được.
Cuối cùng vẫn là Phó Vực quay về chủ đề ban đầu: “Tôi nói này, cá trọc đầu”.
Đối diện với ánh mắt hung hăng trợn trừng của Dụ Lâm Hải, anh ta tạm thời làm như không thấy, dù sao tên nhãi này bây giờ rất yếu ớt, lại không thể nhảy xuống giường đánh mình, anh ta không hề sợ hãi nói: “Không phải cậu thật sự muốn ôn lại cảnh tượng ba năm trước đấy chứ?”
Dụ Lâm Hải ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ánh mắt trở nên sâu vạn phần.
“Không phải ôn lại”.
Anh cử động đôi môi khô khốc, nói ra có chút khó khăn: “Là đền bù, là chuộc tội”.
Anh muốn nhân cơ hội này bù đắp lại toàn bộ những gì đã bạc đãi Nam Mẫn.
Anh muốn an ủi, chữa trị từng chút vết thương trong lòng cô.
Anh không muốn cô hận mình nữa.
…
“Đám người kia đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho em, sau này em đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận từng chút một”.
Quyền Dạ Khiên nói với Nam Mẫn: “Anh sẽ phái mấy tên vệ sĩ bên cạnh mình đến cho em, dù đi đâu em cũng phải mang theo, không được phép tự tiện hành động, biết chưa? Một khi xảy ra nguy hiểm gì, phải thông báo cho anh đầu tiên”.
Anh ta nói rất nghiêm túc, Nam Mẫn cũng không dám lấy an nguy của mình ra làm trò đùa, nghiêm mặt gật đầu.
Bạch Lộc Dư vẫn lo lắng.
“Khiêm tốn như vậy rồi mà vẫn không giấu được, mấy người đó đúng là âm hồn không tan”.
Nam Mẫn nghĩ đến người đó đứng sau cửa kính nhìn cô bằng đôi mắt thâm độc, còn có nụ cười tà ác, giống như cô là con mồi hắn để mắt đến, sớm muộn gì cũng bị tên thợ săn là hắn lột sạch sẽ nuốt vào bụng.
Năm đó mười bốn tuổi bị bắt cóc, đến nay vẫn là ác mộng đối với cô.
Mà người kia chính là bóng mờ trong lòng Nam Mẫn.
Vốn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng hắn vẫn chưa, làm nhiều chuyện ác như vậy mà vẫn sống tốt.
Đúng là người tốt sống không lâu, người gieo họa thì sống cả ngàn năm.
“Anh nhỏ”.
Nam Mẫn nặng nề mở miệng: “Anh phái người trông chừng Nam Ninh Tùng và Nam Ninh Bách, trực giác mách bảo em Kiều Lãnh nhất định sẽ tìm đến bọn họ. Năm đó bố mẹ em bị tai nạn giao thông qua đời, em luôn nghi ngờ có người bày mưu tính kế cho Nam Ninh Tùng và Nam Ninh Bách, uy hiếp dụ dỗ bọn họ làm, nếu không thì dù bọn họ tâm ác nhưng cũng không có lá gan đó”.
Đôi mắt Bạch Lộc Dư lạnh lẽo: “Không phải em nói là có thế lực khác sao?”
“Thế lực khác kia vốn có mối quan hệ đối nghịch với đám Kiều Lãnh, nhưng Kiều Lãnh có thể sống sót trên tay bọn họ, chuyện không hề đơn giản như vậy. Anh đừng quên, bọn họ trăm sông đổ về một biển, thứ đồ mong muốn đều giống nhau”, biểu cảm Nam Mẫn nghiêm túc, híp mắt: “Có lẽ giữa bọn họ đã có thỏa thuận nào đó thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!