Cho dù cô ta hẹn anh thế nào, anh cũng không chịu đi ra.
Anh hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta nữa.
Trác Huyên miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Nam Mẫn, tôi biết cô vì chuyện của tôi và anh Hải mà luôn có thành kiến với tôi. Nhưng bây giờ tôi đã chia tay với anh ấy rồi, người đàn ông cô không có được, tôi cũng không có được, chúng ta đều thua trong tay một người đàn ông, từ một góc độ nào đó mà nói, chúng ta cùng là trời đau lòng thay người. Phụ nữ với nhau cần gì phải làm khó nhau thế, cô nói xem phải không?”
Cô ta vừa dứt lời, cô chủ ngồi sau quầy cafe trông quán phát ra tiếng cười giễu cợt.
Trác Huyên và Nam Mẫn đồng loạt nghiêng đầu nhìn sang.
Cô chủ kia không quá giống với một cô chủ, mặc dù là phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân, nhưng lại cắt tóc ngắn, còn phóng khoáng đẹp trai hơn cả con trai, tư thế ngồi cũng vô cùng ngang ngược, chân phải gác lên đầu gối chân trái.
Người thẳng tắp, tay bấm điện thoại màu đen, cúi đầu cười.
Có thể là trên điện thoại di động có gì đó buồn cười, Trác Huyên nhíu mày, còn tưởng ra người ta đang cười mình.
Tầm mắt Nam Mẫn rơi trên điện thoại của cô chủ kia, kiểu dáng đơn giản, trong tay anh hai cũng có một chiếc.
Kiểu điện thoại này là hàng công ty sản xuất đặc biệt, toàn cầu số lượng hạn chế, bình thường chỉ cung cấp cho quân đội.
Anh hai lấy một lô, cho cô một chiếc, cô không cần, cảm thấy quá bắt mắt, cũng dễ bị ban ngành liên quan để ý đến.
Trác Huyên mở miệng nói: “Chủ quán, cho chúng tôi hai miếng bánh ngọt”.
Chị đẹp trai ngẩng đầu lên, giọng lành lạnh: “Bánh ngọt bình thường vẫn có, nhưng hôm nay không có, vì tôi không biết làm”.
Trác Huyên sửng sốt, lại nhíu chặt mi: “Cô không phải chủ quán này sao?”
“Không phải. Chủ quán là chị họ tôi, hôm nay chị ấy có việc, tôi giúp chị ấy trông quán”, chị đẹp trai nói xong, nghịch điện thoại trong tay giống như đồ chơi, nói tới nói lui vô cùng dứt khoát, biểu cảm lại buông tuồng lười biếng,
Phong cách nói chuyện cũng giống vài phần với Nam Mẫn.
Vừa nhìn liền khiến người ta khó chịu.
Trác Huyên mím môi, trong mắt thoáng qua một tia ác độc, nhưng cũng lười để ý tới, chỉ lạnh lùng nói:
“Cô biết pha cafe chứ? Cafe nguội rồi, cô pha hai ly mới cho tôi đi”.
Chị đẹp trai nhíu mày, mắt quét qua cổ nhỏ của Trác Huyên, giống như đánh giá cổ của cô ta rốt cuộc thô kệch bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng không nói gì, đứng dậy pha cafe.
Sắc mặt Trác Huyên lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, tìm thấy được một chút cảm giác ‘khách hàng là thượng đế’.
Cô ta nghiêng đầu nhìn về phía Nam Mẫn, chìa tay muốn nắm tay cô: “Nam Mẫn à…”
Ngón tay Nam Mẫn bị cô ta đụng vào, lập tức rụt lại, nhìn cô ta giống như tên thần kinh, sau đó rút khăn giấy, vừa lau tay vừa nói: “Chỉ động miệng vẫn chưa đủ, bây giờ còn muốn động tay, cô cũng thật là buồn nôn”.
“…”
Người phụ nữ nào cũng khó mà chịu đựng nổi bị người ta dùng từ ‘buồn nôn’ để miêu tả.