n chằm chằm, ý lạnh lọt vào trong mắt bà ta, khiến đáy lòng Trác Nguyệt trầm xuống. Trái tim bất chợt trở nên thấp thỏm.
Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Lâm Hải, lại chuyển hướng ánh mắt sang Nam Mẫn, giọng nói ôn hòa bình thản: “Mẫn, chuyện hôm nay quả đúng là Trác Nguyệt không hợp đạo lý, có thể nể tình chú, bỏ qua cho cô ấy được không?”
Môi Nam Mẫn hơi mím lại, đang định mở miệng, phía cửa truyền đến một tiếng gào lớn.
“Dựa vào cái gì mà bỏ qua? Thẩm Lưu Thư, mặt mũi ông đáng giá vậy sao?”
Thẩm Lưu Thư, Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải lần lượt nhìn theo tiếng hét, thấy Bạch Lộc Dư đẩy Dụ Phượng Kiều ngồi trên xe lăn chậm rãi đi vào.
Đại sảnh cục công an vốn đang ngột ngạt huyên náo bỗng chốc lại thêm một luồng khí lạnh.
Mắt phượng Dụ Phượng Kiều khẽ nâng lên, lạnh lẽo nhìn qua: “Ai dám làm đau con gái tôi, bà đây không tha cho cô ta đâu!”
Vừa nhìn thấy Dụ Phượng Kiều đi tới, Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải gần như cùng đứng dậy, đi về phía cửa nghênh đón.
“Dì Dụ”.
Nam Mẫn gọi Dụ Phượng Kiều một tiếng, lại ngẩng lên nhìn về phía Tô Duệ và Bạch Lộc Dư: “Sao mọi người lại cùng nhau qua đây?”
Bạch Lộc Dư nói: “Gặp nhau ở tiểu khu thì cùng nhau đến thôi”.
Dụ Phượng Kiều nắm tay Nam Mẫn, hòa lẫn vẻ dịu dàng và ngang ngược làm một: “Yên tâm, có mẹ ở đây, cho dù là ai cũng không bắt nạt con được đâu”.
Khóe miệng Nam Mẫn khẽ giật giật.
Dụ Phượng Kiều nghe nói Nam Mẫn đến, không kịp chờ đợi muốn đến thăm cô, vừa đến cửa tiểu khu thì gặp đoàn người Bạch Lộc Dư, Bạch Lộc Dư rất có ấn tượng với mẹ chồng cũ này của Nam Mẫn, anh ta lễ phép tiến lên chào hỏi.
Biết được bên Nam Mẫn xảy ra chút chuyện, còn liên quan đến Trác Nguyệt và Trác Huyên, Dụ Phượng Kiều sợ cô chịu thua thiệt, đương nhiên muốn qua làm chỗ dựa cho cô!
Nhìn thấy Dụ Phượng Kiều tới, sắc mặt Thẩm Lưu Thư sáng lên, sắc mặt Trác Nguyệt thì nháy mắt trở nên đổ sụp.
Người phụ nữ này đúng là chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào.
Giống như tuyên bố chủ quyền, Trác Nguyệt kéo cánh tay Thẩm Lưu Thư, đối mặt với Dụ Phượng Kiều đang được đẩy qua, bà ta cười tủm tỉm: “Chị Kiều, chân không tốt còn đi qua đi lại làm gì, chút chuyện nhỏ thôi mà, quả thật không cần kinh động đến chị đâu”.
“Chuyện của cô chẳng đáng nhắc tới, nhưng liên quan đến Mẫn thì chính là chuyện lớn, tôi há có thể ngồi im không quan tâm?”
Mặc dù Dụ Phượng Kiều ngồi ở đó, nhưng khí chất chấn nhiếp toàn bộ nơi này, khiến đại sảnh đang ồn ào náo động lập tức trở nên im lặng.
Đừng nói Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải, còn có Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đứng sau lưng bà.
Mấy người đứng ở đó giống như tập trung thiên quân vạn mã, khí thế bức người.
Còn Tô Âm và Phó Vực đã không thấy bóng người.
…
Phó Vực vừa nhìn thấy Tô Âm, anh ta không nhịn được dẫn người qua một góc, mặt mày sa sầm, xách theo một túi hạt dẻ cười.
“Trong hạt dẻ cười này của em cho thứ gì vậy, hại anh cười thiếu chút nữa khóc cha gọi mẹ”.
Tô Âm trợn trùng mắt nhìn túi hạt dẻ cưởi bị xé ra một nửa: “Cái này… sao lại ở trong tay anh?”
Phó Vực chột dạ sờ mũi: “Lấy từ trong túi của em”.
Trẻ con tuổi này dường như đều rất chú trọng đến riêng tư, không thích người ta tùy tiện lục túi của mình, chứ đừng nói còn ăn trộm đồ ăn trong túi.
Phó Vực đã sẵn sàng bị nhóc con mắng mỏ một trận, không ngờ Tô Âm chỉ đứng ngây ra nhìn anh ta, sau đó hỏi: “Anh đã ăn nửa gói rồi sao?”
“Không”, Phó Vực đáp.
“Vậy thì tốt”, Tô Âm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vực lại nói: “… là chỉ còn thừa nửa gói này. Mấy thứ khác anh đều ăn rồi”.
Tô Âm: “!!!”
“Anh Phát Tài”.
Tô Âm vô cùng đau đớn, chìa tay sờ trán anh ta: “Đầu anh hồi nhỏ không phải bị úng nươc đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!