Nam Mẫn lớn đến từng này tuổi, bị gọi là bà cô cũng rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác coi thành mẹ.
Cô ngẩng đầu nhìn Tư Triết: “Muốn chết hả?”
Tư Triết hoảng hốt, lắc đầu như đánh trống.
Nam Mẫn xị mặt, tiếp tục bôi thuốc cho cậu ta, cất giọng ghê gớm: “Gọi một tiếng “chị” đã rất hời cho cậu rồi, đừng có được nước lấn tới”.
Tư Triết ngoan ngoan đáp một tiếng: “ồ”.
Lại hỏi: “Vị tiền bối mà hôm nay chị đưa tới cũng là anh trai của chị à?”
“ừm”, Nam Mẫn bôi xong thuốc cao, lau tay, đóng nắp lại, thản nhiên nói: “Anh trai nuôi”.
Tư Triết gật đầu, nhỏ tiếng lấm bẩm một câu: “Nhiều anh trai thật đấy…”
“Chẳng phải cậu cũng có à?”
Nam Mẫn còn tưởng rằng cậu ta ngưỡng mộ, khẽ cười một tiếng:
“Không phải ai cũng có phúc như tôi, cậu có một người anh cũng rất tốt rồi”.
Tư Triết ngẩng đầu, cười nhạt: “Chị nói đúng”.
Bôi xong thuốc mỡ, cậu ta đứng lên, vô cùng nghiêm túc nói với Nam Mẫn: “Chân của anh trai em hồi phục rất tốt, cũng may chị có đôi bàn tay vàng. Qua thời gian nữa đợi anh quay phim trở về, hai anh em sẽ làm một mâm để cảm ơn chị”.
“Khách sáo thế”.
Nam Mẫn không để ý cười, sau đó đáp một tiếng: “Được”.
Trở về phòng riêng, ba anh trai đã ăn no uống say.
Không biết làm sao chủ đề nói chuyện đang từ Tô Âm, chuyển sang Nam Mẫn, ánh mắt của các anh nhìn cô chỉ hận sắt không thành thép.
Bạch Lộc Dư nói: “Các anh không biết mấy tháng trước, em đến thành phố Bắc đón em ấy, em ấy có tâm trạng thế nào đâu. Kết hôn ba năm, em ấy trắng tay rời đi, khi rời khỏi dinh thự nhà họ Dụ, trên người không có thứ gì đáng tiền, còn em lại rất vui mừng”.
“Nói thừa, có thể không vui sao?”
Quyền Dạ Khiên uống đến mức đôi mắt hơi mơ màng, chỉ về hướng Nam Mẫn: “Cuối cùng Tiểu Lục của chúng ta đã thoát khỏi biển khổ, không cần làm mẹ già của một người đàn ông, đương nhiên đáng chúc mừng. Nào, cạn một ly!”
Anh ta bưng chén rượu, đi về phía Nam Mẫn, khoác vai cô, đưa rượu vang trong tay cho cô.
Nam Mẫn cầm ly rượu vang: “Anh dùng ly này rồi phải không?”
Quyền Dạ Khiên trừng mắt.
“Làm sao, chê anh hả?”
Nam Mẫn gật đầu: “ừm, chê”.
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn ngửa đầu uống cạn ly, uống rất sảng khoái.
Rượu vang này là rượu nho đỏ lâu đài Texas, được đặt mua ở hội rượu của thành phố Bạch, vị rượu không nặng, vào miệng rất êm, để lại hương vị lâu dài.
Cạn hết một ly, Nam Mẫn liền đi qua ngồi, thản nhiên nói: “Đừng nhắc đến chuyện thóc mục vừng thối nữa, ai mà chẳng có ít lịch sử đen? Có muốn em lôi hết lịch sử đen của các anh ra không?”
Lời vừa được nói ra, ba anh trai đều cười khinh thường: “Bọn anh đâu có lịch sử đen?”
Nam Mẫn uống canh, ngẩng đầu lướt nhìn từng người.
“Anh Duệ, năm mẹ cứu anh, hình như anh mới khoảng mười tuổi, em còn chưa ra đời, nhưng nghe bố nói, lúc đó anh bị sói dữ đuổi chạy khắp núi, vừa chạy vừa khóc, sau này mới phát hiện, thì ra là một con hươu ngốc đuổi theo anh”.
“Anh hai, hồi nhỏ anh học võ, rất hay ra ngoài đánh nhau với người ta, chưa từng thua lần nào, luôn khoe khoang trước mặt em. Kết quả sau này anh bị một cô bé đánh cho phát khóc, anh đã tìm cô ta rất nhiều năm, vẫn chưa tìm được sao?”
Quyền Dạ Khiên: đau lòng kỳ lạ.
“Anh nhỏ, hồi nhỏ anh khóc chảy nước mũi bao nhiêu lần, em cũng lười không thèm nói. Nhưng có một năm tết thiếu nhi mùng một tháng sáu, mẹ trang điểm cho anh thành con gái, tết tóc, mặc váy của em lên sân khấu biểu diễn, lúc đó anh thật đỏm dáng”.
Bạch Lộc Dư: “… Anh có không?”, giả bộ quên.
Tô Duệ và Quyền Hạ Khiên đều nhìn sang anh ta, cùng gật đầu: “Có”.
Sau đó cũng không nhìn được phì cười.
Bạch Lộc Dư: “…”
Tại sao đến cuối cùng người chịu tổn thương luôn là anh ta?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!