LÚC sau, anh gật đầu: “ông yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào”.
Khóa tủ bảo hiểm lại, Văn Hải Phong đưa Dụ Lâm Hải đến thư phòng, trên bàn còn bày bảng chữ mẳu chưa viết xong, bên cạnh là bút mực giấy nghiên.
Lão viện trướng Văn đang sao chép “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hỉ Chỉ, đến tuổi này thế lực cũng không còn tốt, tỉnh lực cũng không được tập trung, chép một nửa đã buồn ngủ, ngủ được nửa giấc thì bị Dụ Lâm Hải làm tính dậy.
Cho nên nửa trang còn lại, đương nhiên phải để tên đầu sỏ làm người khác tỉnh ngủ chịu trách nhiệm.
Dụ Lâm Hải trải giấy tuyên, cầm bút lông chấm mực, hơi ngập ngừng, viết hành thư dưới ánh đèn, nét bút trơn tru, uyển chuyển hàm súc, dứt khoát tuyệt đẹp.
Rất có phong cách “nhẹ như mây mạnh như rồng” của Hi Chi.
Văn Hải Phong ngồi trên ghế mây, ung dung nhàn nhã, thờ ơ hỏi: “Dự án phục hồi cố vật, Nam Tam Tài đồng ý tham gia rồi à?”
Dụ Lâm Hải vừa viết, vừa trả lời, một công đôi việc: “Hợp đồng đã được làm xong theo yẽu cầu của ông ấy, và cũng gửi đi rồi, nếu không có việc ngoài ý muốn, ông ấy sẽ đồng ý”.
Văn Hải Phong hừ một tiếng: “ông già đó càng lớn tuổi càng ghê ghớm, mờ miệng là đòi một nửa lợi ích, cũng không biết lấy đâu ra mặt mũi như thế!”
“Cũng nên mà”.
Dụ Lảm Hải mặt không đối sắc: “Tiền bối Nam ông có thể đồng ý tham gia dự án này đã rất tốt rồi”.
“Nói cũng phải”.
Văn Hải Phong vắt hai tay sau lưng, vẻ mặt mong mỏi: ‘Tính ra cũng đúng là cả năm không gặp nhau rồi. Nghĩ năm đó, tôi và Nam Tam Tài và cả ông ngoại cậu xông pha giang hồ, lúc đó ý chí ngút ngàn thế nào”.
“Vậy ư?”
Dụ Lâm Hải khẽ cười: “Chẳng lẽ không phải là bị người ta đuổi chạy khắp đầu đường à?”
Ảo tưởng tốt đẹp của Văn Hải Phong bị phá vỡ, không vui trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải một cái: “Đừng nghe ông ngoại cậu nói lỉnh tinh, ban đầu đúng là như vậy, nhưng sau này chẳng phải các ông đều tu luyện thành đại sư à? vẫn có sự tôn trọng cần có”.
“Ồ”, Dụ Lâm Hải thản nhiên gật đầu, coi như mình đã tin.
Nhớ về quá khứ, Văn Hải Phong đúng là rất nhớ anh em: “Nói xem rốt cuộc Nam Tam Tài đó bao giờthì đến thành phố Bắc?”
“Sắp rồi”.
Trong lúc nói, Dụ Lâm Hải đã viết gần hết một trang giấy: “Hợp đồng được ký xong, tôi lập tức đến thành phố Nam đón ông ấy”.
Văn Hải Phong ung dung nói một câu: “Nếu Tiểu Mẫn cũng đến thì tốt
rồi’
Nghe vậy, Dụ Lâm Hải ấn mạnh bút, mực nhỏ lên giấy tuyên màu trắng, nhuộm cả một mảng,
Chiếc xe nhích được một bước thì dừng ba phút, khó khăn lắm mới đến được nhà hàng Thực Vị.
Tô Duệ mở ô, che cho Nam Mần vào nhà hàng.
Một người mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, một người mặc váy dài màu dỏ, cùng đi dưới một chiếc ô, nhìn từ xa giống như một bức tranh thủy mặc tươi đẹp.
Tư Triết ra lên món, từ xa đã nhìn thấy Nam Mẫn đến, nờ nụ cười thật tươi, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh cõ còn có một người đàn ông khoác vai cô, nụ cười dần biến mất.
Tô Duệ thu ô lại, đưa cho nhản viên phục vụ, ngước mắt thì nhìn thấy một cậu bé gày gày cao cao đang đứng ờ đó nhìn mình, trong đõi mắt trong veo xa xôi đó có chút băng lạnh.
Đó gọi là ‘thù địch’.
Anh ta đang đoán cậu bé này là ai, thì nghe thấy Nam Mẫn gọi tên của cậu ta: ‘Tiếu Triết”.
Khi nghe thấy Nam Mẫn gọi cậu ta, cậu bé như bị điếm trung huyệt cười, lập tức nở nụ cười rạng rỡ, tia băng lạnh trong mắt cũng mất, chỉ còn lại ánh tươi sáng.
Cậu ta vội bước lên hal bước:
“Chị”.
Tô Duệ khẽ nhướn mày.
Liền sau đó, Nam Mẫn vổ nhẹ cánh tay của anh ta, rất thân thiết nói: “Nào, giới thiệu với anh một người”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!