Nam Mẫn từ phòng bệnh đi ra thì thấy Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế dài sát tường, tay cầm một điếu thuốc nhưng không châm.
Anh ngồi ở đó, vẻ mặt cứng đờ, cả người như hóa đá.
Vừa nãy cửa phòng bệnh không đóng, có lẽ anh đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô và Lâm Lộc, Dụ Lâm Hải cũng nghe rất rõ bốn chữ mà cô nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức Nam Mẫn thu lại ánh mắt, đi thẳng về phía trước.
Cánh tay Dụ Lâm Hải bóp điếu thuốc khẽ run lên, cảm thấy cổ họng khô rát.
Tự làm tự chịu.
Anh nhắm mắt, mắng mình một câu.
Nam Mẫn đi đến cửa phòng bệnh của Thẩm Nham, cách từ xa, đã nghe thấy tiếng Phó Vực mắng Thẩm Nham ở bên trong.
“Anh nói xem, anh làm gì thế hả? Đầu anh bị cửa kẹp nát hay là bị lừa đá hả? Hay là nước bẩn trong hồ của bệnh viện đổ vào đầu anh hả?
Anh còn sợ mình bị thương chưa đủ nặng phải không, còn muốn tự hại mình! Nếu anh không muốn sống thì nói với anh em một tiếng, tôi trực tiếp lấy dao cho anh cắt cổ, bảo đảm anh chết sung sướng!”
Khóe miệng Nam Mẫn cong lên, Phó Vực không nói mấy lời tử tế, mấy lời hôm nay rất hợp với ý cô.
Mắng hồi lâu, Phó Vực khô miệng, giọng cũng dần thấp xuống.
“Tôi nói lão Thẩm này, anh đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cô gái tốt như Lâm Lộc, anh còn không biết trân trọng”.
Phó Vực chống nạnh, vẻ mặt cạn lời: “Tôi thật không hiểu, tại sao những cô gái tốt đều thích đàn ông lạnh lùng đến xương như các anh, rốt cuộc mấy hòn đá nát như các anh có điểm nào đáng được yêu thích?”
Anh ta càng nói càng bực: “Tôi đây, một người đàn ông tốt như vậy, mặt vuông chữ điền, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai đến kinh thiên động địa, thần khóc quỷ hờn, tại sao bọn họ lại thích các anh, mà không thích tôi chứ? Đúng là mù rồi”.
Nam Mẫn giật khóe miệng, vừa khen anh ta một câu, giờ lại lộ nguyên hình rồi.
“Khụ”, cô ho nhẹ một tiếng, bước vào cửa.
Phó Vực quay đầu nhìn thấy Nam Mẫn, sợ chột dạ, lập tức bê ghế lên che trước mình: “Tôi không mắng em, em đừng đánh tôi!”
Thẩm Nham:
Dám hèn hơn chút không?
“Bác sĩ Grace, Tiểu Lộc thế nào rồi, bị thương có nặng không?”, từ phần hông xuống của Thẩm Nham vẫn chưa có cảm giác, chỉ khó khăn nâng cơ thể, mặt đầy lo lắng hỏi.
Nam Mẫn không thèm để ý Phó Vực, lạnh lùng nhìn qua Thẩm Nham: “Bây giờ biết lo lắng rồi, buổi sáng anh làm gì hả?”
Thấm Nham cúi đầu, vẻ mặt hổ thẹn và hối hận.
“Là tôi không tốt, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cô ấy bị thương nặng lắm… phải không?”
“Không nhẹ”.
Nam Mẫn không có tâm trạng an ủi anh ta: “Tổng cộng có hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ trên người, một vết ở chân suýt bị thương đến động mạch, vết thương trên lưng còn nặng hơn, chỉ chút nữa là cô ấy phải đi trước một bước gặp Diêm Vương
Cô nói xong, sắc mặt Thẩm Nham biến đổi, có thể nghiêng sắp đổ xuống, được Phó Vực nhanh tay đỡ lấy: “Tôi nói đại ca này, anh còn chưa khỏi đâu, có thể bình tĩnh chút không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!