Nam Mẫn chuyển từ ngồi sang quỳ, trịnh trọng nói với ông cụ: “ông nội, cho dù bố cháu có phải là con ruột của ông hay không, ông ấy coi ông là bố ruột, cháu cũng kính trọng ông như ông nội ruột, cháu xin nói rõ với ông, chú hai và chú ba đã bắt tay với người ngoài hại chết bố mẹ cháu, đây là sự thực đã định, cháu cũng đã nắm đầy đủ bằng chứng trong tay và sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, sở dĩ kéo dài tới ngày hôm nay là để chờ ông tới, trước khi thi hành theo luật pháp nhà nước sẽ tiến hành gia quy trước”.
Nam Tam Tài sớm đã có chuẩn bị tâm lý: “Cháu định đối phó với chúng thế nào? Muốn bọn chúng chết sao?”
Nam Mẫn lắc đầu, biểu cảm của cô lạnh nhạt thờ ơ.
“Cháu không muốn bọn họ chết, chết thì quá hời cho bọn họ rồi!”
“Cháu muốn họ thân bại danh liệt, muốn bọn họ phải trả lại hết thảy những lợi ích tham lam mà họ đã chiếm dụng từ bố mẹ cháu!”
“Cháu muốn họ phải trả giá cho những tội lỗi mà họ đã gây ra, phải ngồi trong nhà tù suy nghĩ, và dành phần đời còn lại của mình trong đau khổ cùng hối hận!”
Nam Mẫn hồi lâu không đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn ông cụ, khẽ ôm lấy đầu gối ông nói: “ông nội, ông không có con trai nhưng ông còn có cháu gái, cháu sẽ chăm sóc ông đến cuối đời”.
Đôi mắt đỏ hoe của Nam Tam Tài cuối cùng cũng không kìm được những giọt nước mắt, việc ông vẫn luôn né tránh cuối cùng cũng đi tới kết luận.
Tội ác gây nên, nợ nần mắc phải cuối cùng vẫn phải trả.
Sự việc ồn ào trong đám cưới bị báo chí phanh phui trên nhiều nền tảng xã hội, nhà họ Tân cũng hoàn toàn nổi danh tại thành phố Nam và toàn quốc.
Cú vấp ngã trong hôn lễ đó của Nam Nhã cũng bị nhào nặn thành đủ các loại meme phổ biến trên Internet, chèn phối với đa dạng lời văn.
“Quỳ xuống!”
“vẫn là tôi thê thảm!”
“Vái chúc năm mới sớm cho tôi!”
“Còn có người nào thê thảm hơn tôi sao?”
“Tôi thấy các người muốn khiến tôi tức chết để kế thừa chức vị phu nhân này của tôi mà!”
“Tức chết mất, tức chết tôi mất!”
Hai chiếc răng cửa sứt mẻ của Nam Nhã không dễ dàng gì mới sửa lại được nhưng khi nói chuyện vẫn bị lọt gió, cô ta cũng không dám lớn tiếng mắng chửi nên tức giận tới mức bụng quặn thắt từng cơn.
Cô ta gây ra vết nhơ lớn trong hôn lễ bị toàn cõi mạng cười chê cũng coi như xong, nhưng điều khiến cô ta càng căm tức chính là Tân Giang Nguyên vậy mà thực sự đưa Phùng Thanh đến biệt thự của nhà họ Tân sau đám cưới, còn nói rằng muốn cho cô ta dưỡng thai thật tốt.
Tân Văn Quân và bà Tân tức là bố mẹ chồng của cô ta vậy mà ngầm đồng ý.
Còn muốn cô ta rộng lượng một chút, đợi đứa bé được sinh ra hãy ‘bỏ mẹ giữ con’.
Cũng chính là nói, người con dâu vừa qua cửa là cô ta còn chưa hưởng thụ được chút đãi ngộ nào của bà trẻ cả nhà họ Tân đã trở thành mẹ kế!
Thực sự là ức hiếp người quá đáng!
Nam Ninh Bách cũng cảm thấy cách làm này của nhà họ Tân quá đáng liền tìm tới của lý luận, kết quả xém chút bị người ta tống cổ ra ngoài.
Tần Văn Quân ngay cả mặt cũng không ló khiến ông ta tức giận tới chửi ầm lên.
Con rể của ông ta- Tân Giang Nguyên đứng ở trên bậc thềm, trịch thượng nói: “Bố vợ à, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, sao ông còn mặt mũi tới đây tìm tôi hỏi tội?”
Nam Ninh Bách nhìn chăm chăm: “Cậu tìm tôi tính sổ cái gì?”
Tần Giang Nguyên không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt, châm chọc tới cực điểm: “Chủ tịch Nam, tôi lấy Nam Nhã đơn thuần là vì một cuộc hôn nhân kinh doanh, nhưng hôn lễ đã kết thúc, cái ghế chủ tịch đó của ông còn ngồi nổi không?”
“…”, Nam Ninh Bách căng chặt da đầu, gắng gượng nghểnh cổ đáp: “Còn, sao lại không còn?”
Tân Giang Nguyên vặn vặn xương ngón tay, thản nhiên đáp: “Vậy sao tôi lại nghe nói ông đã bị Nam Mẫn đuổi khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Nam Thị rồi, không chỉ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị bị bãi miễn, ngay cả cổ phần trong tay cũng bị thu hồi, bất động sản, quỹ cổ phiếu,… đứng tên đều bị ngân hàng đóng băng, đồng thời cũng bị liệt vào danh sách chờ thi hành án.
Bây giờ ông không chỉ là một kẻ nghèo kiết xác mà còn là một tên tội phạm đã bước nửa chân vào chốn lao tù, ông muốn chết thì chết xa một chút, đừng kéo theo nhà họ Tân chúng tôi xuống nước”.
“Cậu…”, Nam Ninh Bách tức giận trợn trừng mắt: “Lời này của cậu là có ý gì? Có đứa con rể nào nói chuyện với bố vợ mình như cậu sao? Đúng là thứ vô học!”
Tân Giang Nguyên cười lạnh:
“Tôi vô văn hóa, ông có văn hóa dạy Nam Nhã thành dáng vẻ này, giống như một người đàn bà chanh chua vậy, trong hôn lễ quét sạch thể diện của tôi, tôi thực sự hối hận vì lúc đầu bị quỷ ám mới lấy cô ta”.
Nam Ninh Bách nghe được lời này trái tim liền hoảng loạn: “Cậu, cậu có ý gì?”