Nam Mẫn lại không chú ý đến động tĩnh chỗ Dụ Trạch Vũ, chỉ nhìn chăm chằm trên sân khấu.
Giờ lành đã đến, người dẫn chương trình bắt đầu hôn lễ.
Cô nhai khoai tây chiên rồm rộp, nghe người dẫn chương trình nói những lời mở đầu đầy hoa mỹ, sau đó chú rể đứng dậy trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các vị khách, tiếng nhai khoai tây của cô cũng dừng lại.
Dụ Lâm Hải, chồng cũ của cô đang đứng trên sân khấu, sắc mặt bình tĩnh vẫy tay với mọi người dưới ánh đèn, đáng người cao ngất cùng với gương mặt tuấn tú, như ngọn đèn sáng rực có thể chiếu khắp cả phòng.
Cô đã quen với dáng vẻ anh mặc tây trang, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh mặc tây trang màu trẳng, gương mặt lạnh lùng có thêm vào phần nho nhã, dịu dàng như ngọc.
Cuối cùng cũng cưới được người con gái trong lòng mình, chắc đây sẽ là ngày anh vui vẻ nhất.
Nam Mãn ăn khoai tây lát, cảm thấy miếng khoai này hình như hết hạn, vị nó đẳng quá.
Người dẫn chương trình giới thiệu chú rể xong, đang định mời cô dâu thì chợt nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ bàn chủ hôn: “Chờ đãi”
Dụ Trạch Vũ sải bước nhảy lên sân khấu trong sự chú ý của tất cả mọi người, đưa số tài liệu vừa nhận được cho Dụ Lâm Hải, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Anh cả, anh xem cái này đi!”
Dụ Lâm Hải nhíu mày khó chịu: “Vũ à, mấy ngày nay em gây rối chưa đủ hả, nếu hôm nay em còn kiếm chuyện nữa anh sẽ không tha cho em.
Anh ra dấu, nhóm Hà Chiếu nhanh chóng chạy lên kéo Dụ Trạch Vũ đi, thăng bé vùng vẫy, tài liệu trong tay cũng rơi trên sân khấu, bị Dụ Lâm Hải đá sang một bên, chẳng thèm xem lấy một lần.
Bạch Thất nhìn thấy, không khỏi lắc đầu: “Nhóc con này hơi yếu, uổng công mình cho nó thêm đất diễn”.
“Yếu gì cơ?” Nam Mãn thấy có gì đó không đúng nên híp mắt nhìn anh
nhỏ: “Anh lại bày ra cái trò gì thế? Dụ Trạch Vũ cầm tài liệu gì trong tay vậy?”
Bạch Lộc Dư thừa nước đục thả câu cười cười quay đầu cô lại: “Em xem tiếp đi, trò hay sẽ bắt đầu ngay thôi mà”.
Người dẫn chương trình bày ra thái độ chuyên nghiệp, cười hòa giải: “Chút nhạc đệm nhỏ thôi ấy mà, ha ha ha... Tôi đoán là cô dâu cũng đang nóng lòng được gặp chú rể của mình lắm rồi, tiếp theo đây xin mời cô dâu Trác Huyên bước. lên sân khấu! Võ tay!”
Trác Huyên cầm bó hoa trắng ngần trong tay, đầu đội vương miệng, gương mặt thẹn thùng, được dàn phụ dâu làm nền, nổi bật hẳn lên, xinh đẹp như nàng tiên hoa.
Cô ta đi từng bước đến chỗ Dụ Lâm Hải.
Nhưng khi cô ta đang đi về phía anh thì khúc nhạc piano du dương bỗng nhiên thay đổi tiết tấu, phát ra tiếng con gái đang hờn dỗi: “A ha... No no... Come on baby...”
Nơi tổ chức hôn lễ dùng dàn loa tốt nhất trên thị trường, hiệu qua âm thanh có thể nói là đỉnh, mỗi một hơi thở đều được phát ra rất rõ, đúng là hiệu ứng âm thanh 3D.
Người biết rõ thì khế ho một tiếng, người lớn mang theo trẻ con thì vội vàng bịt tai lại, Trác Huyên lập tức khựng lại, mặt trắng bệch.
Sao lại thế này? Hình như... Đó là giọng cô ta.
Dụ Lâm Hải lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hai lần biến cố khiến tim Hà Chiếu như đóng băng, vội vàng tìm người ra sau sân khấu kiểm tra, sau vài tiếng ư a ngắn ngủi thì âm nhạc trở lại bình thường.
Người dẫn chương trình lại cất giọng pha trò: “Nhạc đệm vui vẻ thôi mà, chúng ta tiếp tục ha”.
Phòng Nam Mẫn cũng có dàn loa chất lượng tốt nhất, cô nghe xong thì híp mắt lại: “Đó là giọng Trác Huyên hả?”
Dù là tiếng Anh, nhưng cái giọng ngọt ngấy đó vẫn có độ †in cậy rất cao.
Bạch Lộc Dư bình thản như không: “Xem tiếp đi”.
Trác Huyên vẫn cố bình tĩnh, bước nhanh đến chỗ Dụ Lâm Hải, khế nói: “Anh Hải, em hơi lo lắng, có phải ai đó đang trêu đùa chúng ta hay không?”
“Đừng sợ”, Dụ Lâm Hải nói: “Có anh ở đây”.
Trác Huyền khẽ gật đầu, nhận lấy microphone trong tay người dẫn chương trình, tìm lại quyền chủ động của mình: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta, tình yêu tươi đẹp nhất trên đời, người mình yêu cũng yêu mình. Em và anh Lâm đều là mối tình đầu của nhau, tuy là mấy năm qua vì rất nhiều biến cố, cũng có những vị khách qua đường xen giữa hai chúng ta, nhưng anh và em vẫn tìm về với nhau. Duyên phận luôn sắp đặt sẵn...”
Khoai lát trong tay Nam Mẫn phát ra tiếng rộp rộp, nói ai là người qua đường thế? Cô không thích nghe tí nào!
“Nên anh Lâm... Em cũng chuẩn bị một bất ngờ dành cho anh”.
Cô ta cười khẽ tròn mắt nhìn Dụ Lâm Hải, nằm microphone nói lớn: “Mời anh nhìn lên màn hình”.
Khách khứa cũng chuyển tầm mắt sang màn hình lớn, sau khi màn hình sáng lên, mọi người đều ồ một tiếng.
Trác Huyên rất hài lòng với kết quả này, cô ta vẫn quay lưng về phía màn hình, cười ngọt ngào nói: “Đây là thứ em chuẩn bị từng chút một, đoạn video này có toàn bộ quá trình chúng ta quen biết và yêu thương nhau...”
Dưới sân khấu, mọi người châu đầu ghé tai bàn tán, không ai nghe cô ta nói gì, trên mặt khách khứa đều là vẻ nhạo báng, hoặc là che miệng cười trộm rồi chỉ trỏ như đang mỉa mai.
Dù Trác Huyên có ngu ngốc cách mấy cũng biết phản ứng. của mọi người có gì đó kỳ quái, độ ấm và áp suất bên cạnh chợt giảm xuống, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai cô ta: “Đây là bất ngờ vui vẻ mà em nói ư?”
Trác Huyên quay đầu lại thì thấy gương mặt âm u của Dụ Lâm Hải, mặt anh phủ một lớp sương băng, không có chút độ ấm nào, khi nhìn về phía màn hình lại có sự nặng nề, thoáng vẻ lo lắng.
Chuyện gì thế này?
Trác Huyên chẳng hiểu mô tê gì, quay lại nhìn màn hình lớn, cô ta hét lên “má ơi” một tiếng, suýt chút nữa đứng không vững.
Trên màn hình lớn không có đoạn video được cô ta chuẩn bị, mà là vô số hình ảnh của cô ta, được ghép thành video lướt qua từng tấm một.
Trác Huyên chỉ muốn ngất luôn, không dám tin nhìn bản thân trên màn hình, những bức ảnh đó, tại sao chúng lại xuất hiện ở nơi này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!