Nhưng sự việc lại không như anh ta nghĩ.
Vai diễn của Tư Đạc đẹp hơn anh ta, vô cùng nắm chắc nhân vật, đứng ở đó giống như Hàn Thương thật vậy, kỹ năng đọc thoại tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta, vừa mở miệng nói, ngay cả anh ta cũng phải không tự chủ chìm sâu vào đó, diễn xong một cảnh là cả hiện trường vỗ tay khen hay.
Điều khiến anh ta khó mà tin nổi cũng khó mà chấp nhận là, kỹ năng võ thuật của Tư Đạc hoàn toàn không kém anh ta, chiêu thức đánh nhau khó như vậy, chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai lần là Tư Đạc đã học được, dáng người còn mềm mại duyên dáng, mỗi lần treo lên không trung lật người xong, toàn hiện trường đều kinh ngạc, cổ vũ Tư Đạc.
Diễn viên đóng thế cảnh võ thuật như anh ta lại không có ưu thế và nổi bật gì, hoàn toàn làm tổn thương đến tự tôn của anh ta.
Có lẽ là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của lạc đà sắp bị ép chết, cảnh diễn trên vách núi, vốn dĩ kịch bản sắp xếp sư đệ Trần Mộ do anh ta thủ vai vì cứu sư huynh Hàn Thương, tự mình ngăn truy binh, đẩy anh ta từ trên vách núi xuống, quay ra là vách núi, nhưng thực tế là một sườn núi, nhưng sườn núi dốc đứng, anh ta “không cẩn thận” dùng lực quá mạnh, đã đẩy Tư Đạc xuống sườn núi.
Lúc đó anh ta nhìn Tư Đạc lăn trên sườn núi, lòng thầm nghĩ: “Đều là bán thân cho người ta, chỉ là mày may mắn hơn tao, tao bán cho người chế tác quản lý tiền, mày bán cho nhà sản xuất đầu tư tiền, ai cao quý hơn ai chứ?
Nếu không có mày, vai Hàn Thương sẽ là của tao.
Nhưng nhà sản xuất lại đến, cô muốn đòi lại công bằng cho Tư Đạc ư?
Nam Mẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh một lúc, đột nhiên nói: “Vừa nãy đúng lúc tôi xem anh diễn một cảnh, diễn rất tốt, rất yêu nghề”.
Người quản lý cười tươi, thuận thế khen Triệu Tĩnh, đợi hồi lâu cũng không thấy Triệu Tĩnh nói gì, nghiêng đầu nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, bèn kéo anh ta: “Tổng giám đốc Nam đang khen cậu đấy”.
Triệu Tĩnh mới hoàn hồn lại, được yêu quý mà sợ hãi, khom lưng thật sâu với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, cô… quá khen rồi”.
Nam Mẫn hình như rất hài lòng với anh ta, quay đầu nói với Lâm Giác: “Tư Đạc bị thương rất nặng, nhất thời chưa thể quay lại đoàn làm phim, chẳng phải Triệu Tĩnh cũng là một trong lựa chọn cho vai nam chính số hai Hàn Thương à, cháu thấy rất tốt, hay là để anh ta thử vai Hàn Thương đi”.
Lời nói đột ngột khiến không ít người trong đoàn làm phim chấn hãi.
Là có ý muốn thay diễn viên ư?
Vai diễn của Tư Đạc đã quay được không ít, lúc này mà đổi diễn viên có nghĩa là rất nhiều phân đoạn phải quay lại, mỗi ngày đều đang đốt tiền đấy, nhà sản xuất đúng là giàu có tùy hứng.
Đạo diễn Lâm cũng vui vẻ đồng ý: “Được, vậy thì thử đi”.
Triệu Tĩnh hoàn toàn ngẩn người, không ngờ sự việc lại xoay chuyến như vậy, dưới sự thúc giục của người quản lý, anh ta kích động khom lưng cảm ơn Nam Mẫn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!”
Nhưng anh ta diễn vai nam chính số hai Hàn Thương, vai Trần Mộ của anh ta phải làm thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Nam Mẫn nói: “Như vậy thì nam chính số ba Trần Mộ bị bỏ trống, chú Lâm, cháu tiến cử cho chú một diễn viên, Tống Kiêu, thế nào?”
Nói là tiến cử, thực ra là chẳng khác gì với nhét cứng vào.
Mọi người xung quanh biết trước nay đạo diễn Lâm Giác không phải là người tùy tiện dùng diễn viên, dù sao đạo diễn giỏi đến một trình độ nhất định cũng không cần nhìn sắc mặt của người chế tác và nhà sản xuất, nhưng đối với hành vi nhét diễn viên vào của Nam Mẫn, ông ấy lại không nổi nóng, còn dịu dàng hỏi: “Tống Kiêu, cháu ngoại của Cố Phương à?”
Nam Mẫn gật đầu: “Là anh ta, bây giờ anh ta cũng là nghệ sĩ của công ty cháu”.
Hành động tư bản không hề che đậy, nhét người rất trắng trợn.
Nhưng ai dám nói gì chứ?
Dù sao thế giới của tư bản, có tiền chính là vương đạo.
“Có thể thử xem”.
Lâm Giác không hề nổi nóng: “Lúc nào thì cậu ta tới được?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!