Lúc này Nam Mẫn mới nhớ ra chưa chính thức giới thiệu với bọn họ, cô tiến lên mấy bước, vỗ vỗ bả vai Tư Triết, cười nói: “Đây là tiểu đồ đệ Tư Triết của sư chất Danh Dương mới thu nhận cách đây không lâu, cậu ấy ở đây học nghề, nhưng nghề chính là vận động viên bóng rổ, các anh quan tâm đến cậu ấy nhiều chút, nhưng cũng đừng bắt nạt cậu ấy đó”.
Gò má Tư Triết ửng đỏ, bình tĩnh chào hỏi mọi người.
Lý Vân trêu: “Vai vế của em tăng lên nhanh thật, nhanh như vậy liền từ sư thúc biến thành thái sư thúc rồi, người ta làm mẹ khi còn trẻ, em thì ngược lại, trẻ vậy đã làm bà nội, liên đới đến các anh cũng thành ông luôn”.
“Aiz, việc nào ra việc đấy, các anh đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng tiểu đồ đệ của em”.
Nam Mẫn hết sức nghiêm túc trợn trừng mắt nhìn bọn họ, rồi cô nói với Tư Triết: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn họ nói năng tự do quen rồi, không có ý xấu. Bọn họ không ở nhà họ Đinh, cậu cứ gọi là anh giống tôi là được”.
Tư Triết khéo léo gật đầu, trên mặt không nhìn ra phẫn nộ bị lợi dụng.
“Các anh ăn trước đi, em đi lấy bánh ngọt”.
Tư Triết vừa đi, Lý Vân liền nháy mắt với Nam Mẫn: “Bảo vệ kỹ thế, không để cho chịu một chút oan ức nào”.
Nam Mẫn nói: “Đúng vậy, mấy tên khốn các anh đừng mong bắt nạt anh bạn nhỏ nhà em”.
“Được được được, không bắt nạt”.
Lý Vân mở rượu Hoa Điêu tâm đắc từ lâu, Nam Mẫn nhận lấy, nhiệt tình rót cho các anh trai, Quyền Dạ Khiên côi áo khoác nói: “Anh cả chắc không tới đâu nhỉ?”
“ừ’, Nam Mẫn nói: “Buổi sáng anh cả gọi điện cho em, nói công việc bận rộn không thể đi được, bảo chúng ta tụ họp trước”.
Bạch Lộc Dư cau mũi: “Đây là anh cả mượn cớ thôi, rõ ràng không muốn gặp chúng ta, muốn gặp riêng một mình em đúng không? ở trong mắt anh ấy, chỉ có em gái em là người thân thôi, mấy đứa em này cũng chỉ là tiền nạp điện thoại”.
Lý Vân phản bác: “Ngay cả tiền nạp điện thoại cũng không phải, mà là nhặt từ thùng rác”.
Hạ Thâm cười dịu dàng: “Được rồi, đừng trách anh cả, anh ấy trước giờ không thích náo nhiệt, chắc cũng sợ nếu mở miệng thì sẽ giống như hội nghị quốc tế, ngược lại cho chúng ta thất vọng”.
“Vốn dĩ là vậy. Anh ấy có đến hay không cũng không quan trọng, quà tặng đến chưa?”, Quyền Dạ Khiên chỉ ra trọng điếm.
Nam Mẫn gật đầu: “Tặng rồi”.
“Tặng em cái gì?”, mấy anh em đồng loạt nhìn sang Nam Mẫn, mặt đầy tò mò.
Nam Mẫn nói: ‘Tặng em một cái đảo”.
Bốn ông anh đồng loạt mím môi, sau đó trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời nâng ly: “Nào, uống rượu uống rượu”.
Nhìn dáng vẻ các ông anh hâm mộ ghen tị, Nam Mẫn không khỏi bật cười, anh cả từ trước đến nay đều thiên vị cô đến trắng trợn, mấy ông anh cũng nhìn không quen, lại không làm gì nổi, dám giận mà không dám nói, chỉ có thể nhịn.
Mấy anh em hiếm khi tụ tập với nhau, Nam Mẫn lại càng hiếm khi xuống bếp, họ vừa ăn vừa uống, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Bầu không khí lên cao, Lý Vân và Bạch Lộc Dư đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu gợi ý cho Nam Mẫn: “Em gái, mặc hí phục vào đi, biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem”.
“Không muốn!”
Nam Mẫn quả quyết từ chối:
“Em không biết hát, cũng không biết nhảy, biểu diễn tiết mục gì đây?
Ngực đập bể đá lớn?”
Quyền Dạ Khiên nói: “Cũng không phải là không thể”.
Nam Mẫn túm lấy một nắm hạt dưa vứt vào mặt anh ta: “ĐM!”
“Sao em lại không biết hát chứ, em hát dễ nghe mà, như âm thanh thiên nhiên, như chim sơn ca hót”.
Lý Vân dốc hết sức khen ngợi em gái: “Thật đó! Ngay cả anh Trình em cũng khen giọng hát của em cũng riêng một góc trời, có một mùi vị khác biệt, người bình thường còn không hát ra kiểu như em”.
Bạch Lộc Dư ở bên cạnh phụ họa: “Không chỉ ca hát, em gái nhảy cũng vô cùng tốt, lần trước lúc ở Vân Thủy Gian, em nhảy khiến người ta kinh ngạc, dẫn đến vô số đàn ông khom lưng”.
“Đó mà gọi là nhảy sao? Đó gọi là disco. Không giống nhau”.
Nam Mẫn không chịu đế bọn họ đầu độc.
“Giống, sao lại không giống”.
Lý Vân và Bạch Lộc Dư không chịu từ bỏ, Nam Mẫn phải hát hoặc nhảy một bài, nếu không tối nay bọn họ tuyệt đối không chịu buông tha cô.
Nam Mẫn bị bọn họ giày vò không kiên nhẫn nổi nữa, cô ném hạt dưa vào sọt rác, vỗ vỗ tay nói:
“Được, em hát cho các anh nghe! Không phải chỉ là hát thôi sao, có gì chứ. Hát không hay thì không được phép cười em”.
“Không cười không cười, tuyệt đối không cười, các anh vỗ tay cho em!”
Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm ngồi bên cạnh cắn hạt dưa nhìn mấy tên nhóc làm loạn, đảm nhiệm làm quần chúng hóng chuyện, Quyền Dạ Khiên thấp giọng hỏi Hạ Thâm: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hạ Thâm cũng thấp giọng đáp: “Đã có chuẩn bị từ sớm”.
Sau đó lấy từ trong túi ra hai nút nhét tai, anh một bộ em một bộ, lén lút đeo vào.
Lý Vân và Bạch Lộc Dư chọn ca khúc nổi tiếng “Đường núi mười tám đường cong” cho cô, Nam Mẫn sẵng giọng, sau đó bắt đầu hát: “Yo, con cháu nơi núi lớn, yo…”
Tư Triết ở phòng bếp sợ hết hồn, cho rằng ở bên ngoài có van khí nào đó nổ tung, cậu ta vén rèm ra ngoài, thấy Nam Mẫn cầm micro, nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng say mê.
Hóa ra là đang hát…
Chirang 221: Hồi nhỏ chị bị Husky cắn?
Sau khi Nam Mẫn hát xong,
Bach Loc Dư và Lý Vân đã không còn ngồi tại chỗ, bọn họ đều cúi ngã xuống gầm bàn, cười đến mức chảy nước mắt, còn phải cố gắng nín nhịn vô cùng khổ sở.
Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đã lén nhét bịt tai từ trước, ra vẻ vỗ tay cổ vũ: “được, em gái nhỏ đúng là gừng càng già càng cay, giỏi lắm”
Nam Mẫn cũng thích mê, cop đặt micro xuống “em hát khó nghe, em biết mà, nhưng cũng không cười đến mức như vậy chứ…”
Cô lôi Lý Vân và Bạch Lộc Dư đang cười ngất từ dưới gầm bàn ra, đánh mỗi người một cái.
Cũng biết hai ông anh này không có ý tốt.
“Xin lỗi xin lỗi, bọn anh quả thật không nhịn nổi…”
Lý Vân và Bạch Lộc Dư tựa vào người Tư Triết: “Tiểu Triết, cậu nói lời công bằng đi, thái sư thúc của cậu hát thế nào?”
Tư Triết muốn chạy: “Em thấy ăn xong nên có chút điếm tâm ngọt, đúng không…”
Đang định chạy thì bị Lý Vân và Bạch Lộc Dư bắt quay lại.
Nam Mẫn nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của đứa trẻ con, cô nói: “Tiểu Triết, đừng sợ, cậu gan lớn cứ nói là được”.
Tư Triết ngẩng đầu lên, nhìn Nam Mẫn, cân nhắc ngôn từ, cậu ta rất nghiêm túc hỏi: “Chị, giọng của chị có phải hồi nhỏ bị chó Husky cắn đúng không?”
Nam Mẫn:
“Phụt…”, Lý Vân và Bạch Lộc Dư lại một lần nữa cười ngất, Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm cũng không nhịn được nữa, mấy anh em cười một tràng.
Nam Mẫn tức giận cầm bánh kem bôi lên mặt từng người một.
Dụ Lâm Hải cầm ô đứng bên ngoài nhà hàng, nghe thấy tiếng cười nói, nhìn hình ảnh vui vẻ hòa thuận bên trong, trong lòng phức tạp.
Đúng vào năm phút trước, họ muốn đi vào
Vệ sĩ được Nam Mẫn sắp xếp nói với anh: “Nhà hàng đã được cô cả của chúng tôi bao rồi, hôm nay là tiệc gia đình, không nhận khách ngoài, anh đổi hôm khác đến đi”. Hà Chiếu lại một lần nữa nói rõ: “Chúng tôi đến tặng quà cho cô Nam…”
Vệ sĩ vẫn không động đậy: “Quà cũng không được. Các anh có thể tặng vào hôm sau, hoặc giao quà cho chúng tôi, để lại tên họ, chúng tôi sẽ thay mặt chuyển đến”.
Hà Chiếu còn định nói thêm thì bị Dụ Lâm Hải chặn họng, lôi cổ anh ta đi, anh trầm giọng nói: “Chúng ta đi”.
Năm phút sau, Đinh Danh Dương nhận được một tin nhắn, ông ta đi ra từ cửa sau, vừa thò đầu nhìn xung quanh thì bị Hà Chiếu ôm lấy.
Anh ta quở trách cười: “Xin lỗi sư phụ Đinh, mượn quần áo của ông dùng một chút”.
Bạch Lộc Dư lau sạch bánh ngọt trên mặt, ôm bụng cười, nhớ ra câu lời thoại của tác phẩm kinh điển kia…
“Người ta hát để đòi tiền, em hát để đòi mạng”.
Nam Mẫn hung ác không nhiều lời, trực tiếp giơ nở anh hai tặng hướng về phía anh nhỏ, Bạch Thất kinh sợ, lập tức trốn sau lưng Hạ Thâm.
Huyệt cười Lý Vân bị điểm trúng vẫn chưa được giải được hoàn toàn, nhìn khuôn mặt nhỏ nặng trĩu của Nam Mẫn, anh ta cực kỳ cảm khái: “Anh vẫn luôn nghĩ không ra, em gái nhà chúng ta thông minh lanh lợi, học gì cũng nhanh, cầm kỳ thi hoạ vừa dạy liền biết, phàm là thầy giáo đến nhà dạy học đều coi như trân bảo, chỉ mong thu nhận làm đệ tử môn hạ, duy chỉ có hát hò và nhảy nhót thì hoàn toàn không ngấm nổi, cũng không biết tại sao”.
Ngược lại Nam Mẫn không cảm nhận gì: “Lúc thượng đế mở một cánh cửa cho em, tất nhiên sẽ đóng một ô cửa sổ, em cũng không dựa vào ca hát nhảy nhót để kiếm cơm, cần gì phải biết”.
“Vậy thì cánh cửa sổ này của em đóng chặt quá, một chút đường sống cũng không có”, Lý Vân nói một câu chí mạng.
Nam Mẫn lại giơ nỏ về phía anh tứ.
Lý Vân lập tức im miệng ăn bánh.
Hạ Thâm nhẹ nhàng an ủl em gái: “Không sao em gái. Anh quen không ít bậc thầy chỉnh âm, dù nốt la hỏng bét cũng có thể sửa thành âm thanh thiên nhiên, nếu như có một ngày em muốn ra mắt, anh sẽ tiến cử giúp em”.
“Anh ba”, Nam Mẫn bắn vèo vèo hai mũi tên lông vũ trắng: “Sao cả anh cũng hùa theo bọn họ?”
Hạ Thâm bật cười.
Quyền Dạ Khiên ăn ngấu nghiến đồ ăn ngon em gái đích thân nấu, cũng không ngẩng lên xen vào một câu: “Anh cảm thấy Tiểu Lục hát rất hay mà, không khoa trương như các em nói”.
Bạch Thất vạch trần anh ta trong giây lát: “Anh hai, anh bớt giả bộ đi, vừa nãy lúc em gái hát, anh đã nhét bông vải vào lỗ tai, đừng tướng rằng em không nhìn thấy”.
“Đâu có”, Quyền Dạ Khiên đột nhiên ngẩng đầu lên: “Rõ ràng anh nhét bịt tai mà”.
Nam Mẫn: Không yêu nổi.
Mấy ông anh khốn nạn này từ nhỏ đã thích nịnh nọt cô lên sân khấu biếu diễn,