Nếu như nói vừa mới đầu cậu ta vẫn không tin cô gái trẻ tuổi này là thái sư thúc của mình, lúc này cũng không thế không tin.
Lúc dạy người khác Nam Mằn không quen nói, cô tực tiếp bắt tay vào dạy, cô không hề giấu giếm tất cả tài nghệ, cũng không giữ lại, nhưng có thế học được mấy phần, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình.
Tư Triết giúp đỡ rất nhanh nhẹn, học cũng cực kỳ nghiêm túc, chỗ nào không hiểu liền hỏi luôn, nghiêm túc giống như sinh viẽn ba tốt.
Đinh Danh Dương đứng ở một bên, nhìn hai người ở cùng hòa thuận, ông ấy lộ ra nụ cười vui mừng,
Chí cần Nam Mẫn chịu dạy, chứng tỏ tẽn nhóc này xem như qua cửa ải.
Nhóc con, may mắn đấy, có thế được sư thúc xem trọng.
Làm xong thịt viên, Nam Mẫn lại gọi thêm vài món ăn Trình Hiến thích, nghe thấy bên ngoài xôn xao, Thư Anh và Tư Đạc tới rồi, được không ít fan hâm mộ nhận ra, vây xung quanh xỉn ký tên và chụp hình.
Tư Triết nhìn ra ngoài, lập tức trốn sau lưng Nam Mần, hoảng hốt giống như nai con gặp mãnh hố trong rừng.
“Sao thế?”, Nam Mẫn hỏi.
Tư Triết khom người, ánh mat như nai con nhìn chằm chằm vào cô: “Chị ơi cứu, không thề đề anh trai biết tôi làm đảy được, anh ẩy sẽ nối giận mất!”
Trong tình huống cấp bách đã quên gọi thái sư thúc, trực tiếp gọi chị, cậu ta cũng không nhận ra.
Không biết là bj đôi mắt hồn nhiên xinh đẹp này hớp hồn, hay là bị tiếng gọi “chị” mềm mại nịnh nọt, lòng Nam Mẫn mềm nhũn, tự động muốn che chở cho tên nhóc, cỏ đi ra ngoài, dẫn Thư Anh và Tư Đạc vào phòng VIR
Lại nhìn Tư Đạc, cô đột nhiên cảm thấy hai anh em nhà họ Tư trông không quá giống nhau, ngoại trừ mặt mũi có vài phần giống, nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau.
Tư Đạc là vẻ lạnh lùng trong trẻo, còn Tư Triết giống như mặt trời nhỏ, trên người như tỏa ánh sáng.
Một tẽn nhóc rất thú vị.
Ba người Nam Mẫn ở trong phòng Tỉnh Nhã chờ một lúc, Trình Hiến mới lững thững tới muộn.
Thư Anh và Tư Đạc đứng dậy chào đón, nhìn thấy người đàn ỏng đi vào, hai người đều sững sờ, biết luật sư Trình từ lâu tuổi trẻ tài cao, nhưng khỏng biết tướng mạo lại anh tuấn như này.
Trình Hiến mặc bộ vest hoa văn, cao trẽn một mét tám, tóc xoăn dài, sống mũi cao đeo một cặp kính gọng vàng, trên cố tay đeo chiếc đồng hồ Rolex nối tiếng, lưu manh từ trong tao nhã, đúng kiếu phong cách yuppie.
“Xin lỗi, tắc đường nên đến muộn”.
Giọng anh ta hơi thấp, là xin lỗi cũng lộ ra mùi vị nghiêm túc.
Thư Anh và Tư Đạc liền nói “không muộn”, Nam Mẫn lại nói: “Anh Trình, anh tới muộn một chút nữa thôi là thịt viên cũng sắp mất mùi rồi”.
Khuôn mặt nghiêm túc của Trình hiến lúc này mới lộ ra tỉa sóng, anh ta cởi áo khoác, trong lời nói còn lộ ra vẻ tùy ý: “Vậy không mau mang lên cho anh, nếu không phải vì món thịt viên này của em, anh có thể chạy từ thành Bách xa xôi đến thành Nam này không?”
Nam Mẫn ngoắc tay, sai người mang đồ ăn lẽn, lại chuyển tới một vò rượu, rượu mới vừa đào từ dưới đất lên, vẫn còn dính bùn, bao phủ một tầng bụi đất dầy.
“Anh Trình, hôm nay chuẩn bị rượu Hoa Điêu cho anh rồi, đây chính là thứ anh tư em đặc biệt dặn dò em chuẩn bị cho anh”.
Trình Hiến vừa châm một điếu thuốc, nghe vậy liền híp mắt, khóe mỏi lộ ra ý cười: “Xem như thằng nhóc ấy có lương tâm”.
Rượu ngon thức ăn ngon đã lên bàn, Trình Hiến không nói chuyên, anh ta tắt thuốc, nhấc đũa lẻn gắp một miếng thịt viên sốt tương đỏ, đôi mắt dưới mẳt kính sáng lên: “Không tệ nha, vẫn là mùi vị ấy!”
Nam Mẫn cũng bảo Thư Anh và Tư Đạc cùng ăn, vừa ăn vừa nói tiến triển của vụ án.
Mặc dù lúc ăn cơm nói chuyện công việc rất dễ khiến tiêu hóa không tốt, nhưng không còn cách nào khác, xin được thời gian từ chổ đại luật sư Trình quả thật còn khó hơn cả vắt sữa, mỗi một phút đều không thế lãng phí.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!