Tinh cảm qua lại giữa họ và Tư Đạc không tệ, anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tỏ thái độ bàng quan, ngoại trừ lo lắng cho sức khỏe của Tư Đạc, điều khiến họ càng không yên tâm chính là tâm lí của anh ta.
Trước khi rời đi Hạ Thảm còn nghiêm mặt dặn dò Bạch Lộc Dư, kêu anh ta nhất định phải nhìn chằm chằm CCTV của khách sạn, người cũng phải trông coi cho tốt, đừng đế những lời đàm tiếu truyền ra ngoài cho đến khi sự việc được sáng tỏ.
Nam Mẫn thì gửi những bức ảnh của Vương đại lão cho Hạ Thảm: “Anh ba, nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với
Hạ Thâm gật đầu đáp: “Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần quan tâm tới”.
Bạch Lộc Dư chen miệng: “Làm kiểm tra toàn diện cho Tư Đạc đi, chỉ phí khám bệnh và tiền thuốc gì đó anh lo rồi .
“Tai vạ xảy ra trên địa bàn của cậu thì cậu đương nhiên phái chi trả rồi”, Hạ Thâm trừng mầt nhìn Bạch Lộc Dư, không nén được cơn giận mà dứt khoát kéo anh ta cùng nhau rời khỏi bệnh viện: “Làm ông chủ thì phải có trách nhiệm của ông chủ, cậu phải phụ trách toàn bộ quá trình”.
Bạch Lộc Dư chẳng ngờ bản thân giả vờ ưu việt lại tự lỏi bản thản xuống nước, vô cùng oan uổng.
“Anh ba à, khách sạn này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Bạch không sai nhưng ông chủ là Bạch lão đại, không liên quan gì tới em, nên phụ trách thì cũng phải là anh ta… ôi chào, anh đừng đá em nữa mà, em đi em đi là được chứ gì?”
Nam Mẫn cùng Dụ Lâm Hải đều không nhịn được mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ gặp xui xẻo này của Bạch Lộc Dư.
“Anh cười cái gì?”, Nam Mẫn liếc xéo Dụ Lâm Hải.
Đúng là điển hình cho câu chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.
Nụ cười của Dụ Lâm Hải khựng lại trong giây lát, nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Nam Mẫn lại không khỏi nhếch khóe miệng.
“Thần kinh!”
Nam Mẫn khỏng nói nên lời, quăng cho anh một cái trợn trắng mắt liền bước ra ngoài.
Dụ Lâm Hải lẽo đẽo sau lưng cỏ hỏi với theo: “Những đốm nhỏ trên mặt là do em tự vẽ sao?”
“Liên quan gì tới anh”, Nam Mẫn ném cho anh một câu, lại không nhẫn nại nói: “Anh có thể đừng bám theo tôi nữa được không?”
Dụ Lảm Hải dường như không nghe thấy đáp: “Em muốn ăn gì tôi mời”.
Tôi cần anh mời sao?
Một câu oán hận này của Nam Mẫn còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đột ngột dừng lại bước chân, cô đảo mât nhìn Dụ Lảm Hải một lượt, cuối cùng vần không nhịn được hỏi: “Anh rốt cuộc đã cho anh nhỏ tỏi viên đan bọc đường nào rồi?”
Nam Mẫn hiếu Dụ Lảm Hải nhưng cô càng hiểu rõ về Bạch Lộc Dư hơn.
Anh nhỏ của cô là loại người không có lợi không nhúng tay, không bao giờ chủ động kết bạn với những người vô dụng, nhưng thái độ đối với Dụ Lâm Hải hôm nay lại xoay chuyến một trăm tám mươi độ, chẵc hẳn Dụ Lâm Hải đã trao cho anh ấy một lợi ích nhất định nào đó.
Còn Dụ Lảm Hải lại là một người có tính mục đích rất mạnh, chỉ cần là việc anh hạ quyết tâm làm thì dù cho không từ thủ đoạn nào cũng phải làm được.
Hiện tại anh muốn một lòng theo đuổi cô, nhưng đụng phải thái độ dầu muối không ăn của cô chắc chắn sẽ nghĩ cách khác.
Hiển nhiên tên ngốc Bạch Thất kia đã trở thành khách danh dự của anh ta, không biết chừng còn tiến vào doanh trại của kẻ địch thông đồng cấu kết với nhau cùng làm việc xấu rồi.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, cái nhìn này như muốn xoáy sâu vào tâm hồn cô.
Anh cảm thấy Nam Mẫn giống như đl guốc trong bụng mình vậy, trước mặt cô anh dường như chỉ là một người trong suốt, bất kế anh làm gì hay nghĩ gì, cô đều có thể nhìn thấu, một kim thấy máu, chỉ ra trọng điếm.
Không lưu lại cho anh chút thế diện
nào.
Giọng nói của anh bình lặng, chỉ thản nhiên đáp: “Yên tâm, anh ta là anh nhỏ của em, anh sẽ không làm hại tới anh ta đâu”.
Hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Nam Mần nghe được lại giống như tiếng sét giữa trời quang.
Cô nhíu mày hỏi: “Anh lại điều tra
tôi?”
Nếu là người khác có lẽ đã không theo kịp mạch suy nghĩ của Nam Mẫn nhưng từ góc độ của Dụ Lâm Hải, cô giống như có siêu năng lực đọc thấu nội tâm, luôn luôn có thể đánh trúng tảm nhĩ của anh.
Anh thật thà thú nhận: “Đúng”.
Đôi mày thanh tú của Nam Mằn nhăn lai thành môt dúm.
Cô không hề có khả năng nhìn thấu suốt lòng người, cô chí là từng yêu người đàn ông trước mắt này dòng dã mười năm, lại có ba năm chung sống cùng nhau nẽn biết quá rõ con người anh.
Đúng như những gì cô nói, Dụ Lâm Hải là một người khi đã muốn có thứ gì thì nhất định phải đạt được, anh chưa bao giờ bò dở giữa chừng.
Trước đây anh đã cố gang điều tra hồ sơ của cô nhưng bị cô phản công thất bại trở về nhưng nó không có nghĩa là anh sẽ từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!