Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Vợ Cũ Thật Quyến Rũ - Nguyễn Băng Trâm

Chương 895

“Chúng ta nên thuê cùng khách sạn với họ để thuận tiện quan sát và theo dõi!” Tề Mẫn Mẫn cẩn thận phân tích, “Nhưng không có phòng tổng thống chúng ta chỉ có thể lấy phòng Luxury thôi!”

“Nếu có thể thuận tiện quan sát Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn thì phòng thường cũng được!” Trước đây, Dương Nguyệt Quyên luôn thích khoe mẽ nhưng giờ lại chẳng bới móc chuyện kia nữa.

Tề Lạc nghe mẹ nói vậy, lập tức gọi điện thoại đặt phòng.

——

Một cô y tá đến trước mặt Hoắc trì Viễn, vừa định mở miệng đã bị Hoắc trì Viễn dùng tay ra ký hiệu.

Hoắc trì Viễn chỉ vào Tề Mẫn Mẫn đang ngủ trong lòng anh, lắc lắc ngon tay, dùng khẩu hình nói: “Đừng đánh thức cô ấy!”

Hai ngày nay, Tề Mẫn Mẫn vì lo lắng cho bệnh tình của ông ngoại chắc cũng không ngủ được nên bây giờ cô ngủ rất say. Cho dù quá giờ cơm trưa, anh cũng không nỡ đánh thức cô.

Y tá nói thật nhỏ với Hoắc trì Viễn: “Ông Hoắc Tra Bố đã tỉnh ạ! Mọi người có thể vào thăm bất cứ lúc nào!”

“Lát nữa đi! Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn cười cảm ơn cô y tá.

Y tá bị nụ cười của Hoắc trì Viễn làm cho choáng váng, thiếu chút nữa quên mất phải phản ứng như thế nào.

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông quý khí lại còn anh tuấn như vậy.

“Còn có việc gì sao?” Hoắc trì Viễn nhìn thấy y tá vẫn đứng im trước mặt anh, lạnh nhạt hỏi.

Y tất lập tức lắc đầu, ép mình xoay người đi. Người đàn ông này, cô ấy không có tư cách ngắm nhìn.

Có lẽ là bị y tá làm ồn, sau khi cô ấy rời đi Tề Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong lòng Hoắc trì Viễn. Lúc đầu vẫn không biết mình đang ở đâu nhưng khi nhìn thấy mình đang ở trước cửa phòng ICU mới tỉnh táo lại. Cô dụi mắt, lo lắng hỏi: “Hoắc trì Viễn, ông ngoại sao rồi?”

“Tỉnh rồi sao?” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên má Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng nói: “Muốn ngủ nữa hay không?”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, ngồi thẳng đây, “Em muốn gặp ông ngoại!”

Hoắc trì Viễn nhìn Tề Bằng Trình vẫn đang ngủ, gật đầu: “Thăm ông ngoại xong, chúng ta cùng ba đi ăn bữa trưa…… à bữa tối!”

“Bữa tối sao? Mấy giờ rồi ạ?” Tề Mẫn Mẫn mở to hai mắt hỏi. Cô nhớ rõ lúc thiếp đi chỉ gần 10 giờ thôi. Mà tỉnh lại đã phải ăn bữa tối rồi! Rốt cuộc cô đã ngủ bao lâu?

“Sắp bốn giờ rồi!” Hoắc trì Viễn xoa tóc Tề Mẫn Mẫn, yêu chiều nói.

“Muộn như vậy sao? Nhất định anh chưa ăn cơm trưa rồi?” Tề Mẫn Mẫn đau lòng giữ lấy mặt Hoắc trì Viễn. Cô có thể ngủ được thoải mái như vậy, chắc chắn anh cũng không ngủ được mà cẩn thận ôm cô. Cô ngủ được thoải mái chắc chắn anh vừa mệt vừa đói. Nghĩ anh phải ôm cô đến sáu tiếng liền, không được nhúc nhích, cô bắt đầu đau lòng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!