Chương 812
“Hoắc trì Viễn!” Ưng Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn, có chút hưng phấn, giơ tay dùng lực vẫy tay với anh.
Hoắc trì Viễn khóa xe, tiêu sái đi xuống, xa cách khách khí nở nụ cười với Ưng Mẫn: “Bác gái làm em lo lắng rồi.”
“Hoắc trì Viễn? Sao anh lại nói thế? Bác gái là bệnh nhân của em, em phải tốn tâm sức.” Ưng Mẫn ngoan ngoãn cười nói.
“Hoắc trì Viễn, ánh nắng bên ngoài rất tốt, cậu và chủ nhiệm Ưng nên phơi nắng cho khỏe. Tôi mệt rồi, trở về phòng nằm một lát.” Bác gái Tưởng buông tay Ưng Mẫn ra, xoay người đi trở về biệt thự, lưu lại Hoắc trì Viễn đầy kinh ngạc còn Ưng Mẫn thì vẫn ra vẻ thông minh lanh lợi.
“Bác gái, cháu bỏ lại công việc đến đây không phải để phơi nắng!” Hoắc trì Viễn gọi bà Tưởng, nghiêm lạnh nói.
Anh cảm giác được mùi của âm mưu.
“Hoắc trì Viễn, cậu thực sự đã thay đổi rồi! Tôi phải ép cậu cậu mới đến thăm tôi!” Bà Tưởng thất vọng nhìn Hoắc trì Viễn, “Tôi có ý tốt cho cậu phơi nắng, cũng thành ra tôi không đúng! Tôi muốn hỏi Y Nhiên, cậu như vậy có đáng để nó yêu không!
“Không cần lôi Y Nhiên ra làm cái cớ! Đối với cô ấy, cháu không thẹn với lương tâm! Bác là bề trên, nhưng không có nghĩ cháu có nghĩa vụ phải phục tùng!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.”Bác hãy dưỡng bệnh cho tốt, cháu sẽ chú cấp chăm sóc bác đến già.”
“Cậu…cậu cảm thấy nuôi tôi là phí tiền? Hoắc trì Viễn, ông Tưởng tuy rằng đã chết, nhưng ông ấy có để lại tiền cho tôi, tôi có thể tự nuôi được mình!” Bà Tưởng che ngực, khó chịu cúi người, “Ông Tưởng, vì sao không mang tôi theo cùng? Tôi sống rất khổ sở! Y Nhiên, mẹ đi tìm con! Con hãy chờ mẹ, đừng vội vã đầu thai!”
Ưng Mẫn nhìn thoáng qua nắm tay đang nắm lại thật chặt của Hoắc trì Viễn, vội vàng chạy tới đỡ bà Tưởng: “Bác Tưởng, đừng nóng giận. Hoắc trì Viễn không có ý đó đâu. Bác đừng hiểu lầm.”
“Tôi hiểu lầm cái gì? Cô xem xem vẻ mặt cậu ta hoàn toàn không tình nguyện, tôi nợ cậu ta sao? Tôi không có giết vợ cậu ta, không phá hoại nhà cậu ta, cậu ta liền ném cho tôi cái mặt lạnh!” Bà Tưởng ánh mắt hung ác trợn trừng nhìn Hoắc trì Viễn, khàn khàn nói to.”Rõ ràng là vợ cậu ta nợ tôi! Là bọn họ nợ tôi!”
“Được rồi được rồi! Cháu biết rồi! Bác bớt nóng đi!” Ưng Mẫn ôm bà Tưởng vào lòng, vừa an ủi vừa nhìn Hoắc trì Viễn, ý bảo anh mềm mỏng lại, nói lời xin lỗi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!