Chương 808
Mỗi chủ nhật khi cô làm bài tập xong đều đến nhà họ Tưởng thăm bà Tưởng, cô cảm thấy mình có trách nhiệm giúp cho bà Tưởng khôi phục lại thần trí. Nhưng cô vẫn không dám nói với Hoắc trì Viễn chuyện này, sợ anh phải đối, sợ anh tức giận.
“Nếu tức giận đã sớm ngăn cản em rồi! Em nghĩ camera trong nhà họ Tưởng đều là đồ bỏ đi sao?” Hoắc trì Viễn ôm lấy gáy Tề Mẫn Mẫn, cảm động nói, “Em giúp bác gái khôi phục lý trí, đây là chuyện tốt. Nhưng khi bác ấy tỉnh táo lại rồi thì trở nên không thể nói lý, muốn dùng tất cả các biện pháp trả thù em.”
“Hoắc trì Viễn, em không hối hận. Thật đấy.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn.” Bác gái hết bệnh rồi, cảm giác tội lỗi của em cũng vơi đi không ít.”
“Nha đầu ngốc!” Hoắc trì Viễn đau lòng ôm chặt Tề Mẫn Mẫn.
Cảm giác tội lỗi của cô rất nặng nề, mới có thể nói ra như vậy.
Tề Mẫn Mẫn ôm thắt lưng Hoắc trì Viễn, cười nói:”Không nói đến chuyện buồn nữa. Đêm nay em muốn ôm anh ngủ.”
“Được!” Hoắc trì Viễn thanh âm khàn khàn trả lời.
Tề Mẫn Mẫn áp mặt vào ngực Hoắc trì Viễn, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Có thể ôm anh thế này đối với cô mà nói chính là được Thượng Đế ban ơn.
Cô đã thấy mãn nguyện rồi.
Cô sẽ không trách bà Tưởng, cô vốn dĩ là người gây ra nghiệp chướng, bị bà Tưởng trả thù cô cũng không có nửa lời oán hận. Chỉ cầu mong bà ấy đừng chia rẽ cô và Hoắc trì Viễn.
Sáng hôm sau, Trịnh Húc tỉnh lại thì không thấy Lynda đâu, khoác áo ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng bếp có tiếng động, Trịnh Húc bị hấp dẫn mà đi qua.
Khi anh thấy Lynda mặc tạp dề đang làm bữa sáng, cực kỳ kinh ngạc: “Lynda, em biết nấu ăn sao?”
Lynda quay đầu, cười nhíu mày nhìn anh: “Em nói không biết nấu ăn khi nào?”
Trịnh Húc lập tức lắc đầu: “Em vẫn chưa vào bếp bao giờ cho nên anh nghĩ rằng…… “
“Đó là vì em bận quá thôi!” Lynda cười giải thích, “Mà trước kia ở một mình cũng có thói quen gọi đồ ăn ngoài về. Hôm nay dậy sớm nên tự nhiên muốn làm thôi!”
“Vì chút bốc đồng của em nên hôm nay anh có lộc ăn rồi!” Trịnh Húc ôm Lynda từ phía sau, thỏa mãn thì thầm.