Chương 776
“Thực sự đáng tiếc. Nếu không phải tại vụ tai nạn đó, Hoắc trì Viễn sẽ trở thành chuyên gia thần kinh nổi danh nhất nước. Tuy rằng cháu lơn hơn anh ấy hai tuổi, nhưng vẫn luôn xem anh ấy là một thần tượng.” Ưng Mẫn phiền muộn nói.
Bà Tưởng quái dị nhìn thoáng qua Ưng Mẫn:”Cô thích Hoắc trì Viễn sao?”
“Bác Tưởng, bác…đừng hiểu lầm….cháu…cháu không dám mơ tưởng….” Ưng Mẫn căng thẳng khua tay.
“Cô sợ cái gì! Tôi còn chưa có ý kiến gì.” Bà Tưởng vẻ mặt phức tạp cười nói.
“Hoắc trì Viễn đã kết hôn với Tề Mẫn Mẫn, cho dù cháu…Thực ra cũng không có tác dụng gì. Bác Tưởng, hiện giờ cháu chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho bác.” Ưng Mẫn dịu dàng cười nói.
“Kết hôn không phải còn có cách sao? Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô.” Bà Tưởng kinh ngạc nở nụ cười. Bà không phải không hứa cho Hoắc trì Viễn kết hôn, mà chỉ là không cho cậu ta cưới kẻ đã hại chết con gái mình. Có lẽ Ưng Mẫn có thể giúp bà.
“Đừng! Cháu cũng không muốn phá hoại hôn nhân của người khác.” Ưng Mẫn nhanh chóng cự tuyệt.
“Không có cô phá hư, hai người bọn họ cũng không thể lâu dài được! Tôi sẽ không cho phép một hung thủ giết người làm vợ Hoắc trì Viễn!” Bà Tưởng âm trầm cười lạnh. Cho dù Ưng Mẫn không đồng ý, bà cũng có thể tìm một cô gái khác hỗ trợ. Dù sao Hoắc trì Viễn cũng là một nhân vật nổi tiếng của A thị, các cô gái muốn gả cho cậu ta có đến cả một sư đoàn.
“Không cần đâu ạ! Cháu sợ bị trời phạt.” Ưng Mẫn nghĩ mà sợ nói.
“Kẻ đáng bị trời phạt chính là Tề Mẫn Mẫn kia! Cố sợ cái gì?” Bà Tưởng nghiêm mặt hỏi.
“Chẳng thà phá một tòa miếu, còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cho dù cháu có…yêu Hoắc trì Viễn như thế nào, cháu cũng không thể phá hoại hôn nhân của anh ấy được.” Ưng Mẫn xoắn mười ngón tay lại, bất an nói.
“Cô thừa nhận cô yêu Hoắc trì Viễn!” Bà Tưởng ha ha cười nói,”Yên tâm, cô không cần làm gì cả, chỉ cần dịu dàng hiểu chuyện, còn lại để tôi!”
“Bác Tưởng…” Ưng Mẫn hốc mắt đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào,”Cháu đã yêu thầm Hoắc trì Viễn từ rất lâu, nhưng cháu chưa bao giờ muốn cướp đi hôn phu của cô Tưởng…cháu…”
“Tôi hiểu. Cô là một cô gái tốt.” Bà Tưởng vỗ vỗ bàn tay Ưng Mẫn, ánh mắt càng thêm kiên định.
“Bà Tưởng..” Ưng Mẫn cảm động lau nước mắt.
“Gọi tôi là bác gái!” Bà Tưởng nắm lấy bàn tay Ưng Mẫn, tươi cười hiền lành.
“Bác gái!” Ưng Mẫn nhào vào lòng bà Tưởng, thân thiết gọi.