Chương 416
Hoắc trì Viễn cúi đầu, hôn lên mặt Tề Mẫn Mẫn một chút:”Nha đầu ngốc!”
“Sau đó thì sao?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi. Nghĩ đến chuyện mình sẽ được ăn cơm do chính mình nấu, cô lập tức có cảm giác thành công.
Hoắc trì Viễn nhanh tay siết lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, đưa cô đến trước nồi cơm điện:”Đổ gạo vào, rồi thêm hai cốc nước đầy. Sau đó chế độ nấu rồi ấn nút khởi động, rồi cứ để vậy thôi.”
“Đơn giản như vậy sai? Nghe cũng không khó.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.
Hoắc trì Viễn xoa tóc Tề Mẫn Mẫn, cười nói:”Không khó. Nếu cho nhiều nước cơm sẽ biến thành cháo, cho thiếu nước thì cơm sẽ khô.”
“Nước quan trọng đến vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn lần đầu tiên nấu cơm, cho nên hoàn toàn không biết gì.
“Đương nhiên!” Hoắc trì Viễn gật đầu một cái.
Hoắc trì Viễn lấy nhân thịt để lên miếng váng đậu, nói với Tề Mẫn Mẫn: “Học theo anh, lấy miếng váng đậu gập lại là được!”
“Như thế này sao?” Tề Mẫn Mẫn vừa gói vừa cố gắng học cách làm của Hoắc trì Viễn. Khi nhìn thấy thành phẩm đầu tiên, cô bất mãn chu miệng: “Có phải em rất ngốc hay không? Rõ ràng làm theo cách anh dạy, sao anh có thể gói đẹp như thế mà em gói giống như cái bánh tét vậy?”
“Bánh tét cũng rất đẹp mà!” Hoắc trì Viễn cũng không cười nhạo Tề Mẫn Mẫn mà còn cổ vũ cô. “Lần đầu tiên anh và Y Nhiên làm có xấu hơn em đấy!”
“Hóa ra tài nấu nướng của chú đều là học được của chị Y Nhiên sao?” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy chán nản. Bao giờ cô mới có chút ưu điểm như thế chứ!
Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, cười nhẹ: “Anh không ăn quen cơm tây. Cho nên, khi đến Mỹ ngày nào cũng phải tự học nấu ăn. Nhưng mà lúc đầu làm còn rất khó ăn.”
“Vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Hoắc trì Viễn nói như vậy thì cười vui vẻ. “Khó ăn như thế nào mà khiến anh nhớ mãi như thế chứ?”
“Nhầm đường thành muối! Còn thiếu chút nữa quay lại cho cửa hàng tạp hóa đó mộ trận! Sau một tháng, anh còn không ăn được gì nữa rồi một khoảng thời gian rất dài không xuống bếp nữa. Khi Y Nhiên đến Mỹ, anh mới có hứng thú muốn học nấu ăn. Em cũng biết cô ấy là diễn viên múa, anh không thể để những việc vặt trong nhà làm ảnh hưởng đến đam mê của cô ấy!” Ánh mắt Hoắc trì Viễn hơi thất thần giống như lại chìm đắm vào quá khứ.
Thì ra là thế, Hoắc trì Viễn học nấu ăn là vì Tưởng Y Nhiên.
“Cũng may là tài nấu nướng của anh không tồi, nên mới có thể nuôi được cái dạ dày của em!” Hoắc trì Viễn thu hồi tầm mắt, cười với Tề Mẫn Mẫn.
“Cứ làm như em ăn nhiều lắm vậy!” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy eo của Hoắc trì Viễn, nói: “Hoắc trì Viễn, nếu là anh làm thì dù ngon hay dở em vẫn thích ăn!”
“Tay….. “ Hoắc trì Viễn chỉ chỉ vào cánh tay Tề Mẫn Mẫn trên eo anh, “Bẩn!”
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy bàn tay dính đầy nhân bánh, đột nhiên cười: “Đây là em đang giúp anh nấu cơm. Không được ghét bỏ!”
“Được! Anh không chê!” Hoắc trì Viễn đành chấp nhận để Tề Mẫn Mẫn ôm như vậy, cúi đầu hôn trán cô.
“Em nhất định có thể gói đẹp giống như anh!” Tề Mẫn Mẫn buông Hoắc trì Viễn ra, lại lấy một miếng váng đậu, lấy nhân thịt, gói lại. “Có phải lần này đẹp hơn chút không?”
“Hơi giống cơm nắm!” Hoắc trì Viễn cười trêu chọc cô.
“Anh nên hài lòng đi!” Tề Mẫn Mẫn để thành phẩm sang một bên lại tiếp tục.
Hoắc trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn vui vẻ làm, bèn xoay người bắt đầu nấu canh.
“Hoắc trì Viễn, em gói xong rồi! Anh kiểm tra đi!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo gọi Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn chỉnh lửa nhỏ hơn, đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, hài lòng gật đầu. “Có tiến bộ, lần này gói giống bánh bao nhân thịt!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!