Chương 387
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không phản ứng kịp.
“Tại sao lại nhờ Ninh Hạo giúp đỡ? Chỉ là một hay hai triệu, tôi có thể bỏ ra!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ nhìn Hoắc trì Viễn. Cô không nghĩ tới sẽ nhờ Hoắc trì Viễn. Cô biết bản thân đã khiến cả Tưởng gia tổn thương nhiều, cô cũng không thể bù đắp được lỗi lầm này sao có thể làm phiền Hoắc trì Viễn, nhờ anh giúp công ty cô chứ!
“Tại sao khi gặp khó khăn, người đầu tiên em nhớ đến là Ninh Hạo?” Hoắc trì Viễn làm như không nghe thấy tiếng còi ô tô điên cuồng ở đằng sau, lạnh lùng hỏi.
“Ba anh ấy là thị trưởng Ninh!” Tề Mẫn Mẫn ngốc nghếch nói, “Sẽ dễ nói chuyện hơn!”
Không phải vì nguyên nhân này mà Hoắc trì Viễn tức giận đó chứ!
“Em nghĩ rằng tôi không đủ khả năng giúp đỡ em sao?” Giọng nói Hoắc trì Viễn sắc bén hơn.
“Không phải!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng lắc đầu. “Là em nghĩ anh sẽ không giúp em!”
“Em không hỏi thì sao biết được?”
“Vậy…… Hoắc trì Viễn, anh sẽ giúp em sao?” Tề Mẫn Mẫn lo sợ hỏi lại.
“Không phải em đã giải quyết xong rồi à?” Hoắc trì Viễn xụ mặt nói xong rồi lái xe đi.
Tề Mẫn Mẫn trừng to mắt nhìn Hoắc trì Viễn. Đây là anh đồng ý giúp cô hay là không đây!
“Sau này gặp vấn đề khó khăn thì phải hỏi tôi xem có thể giúp em hay không?” Giọng của Hoắc trì Viễn có chút cứng nhắc nói.
“Em biết rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Hoắc trì Viễn, “Anh thật sự chịu giúp em sao?”
“Không giúp!” Hoắc trì Viễn lạnh mặt nói.
Tề Mẫn Mẫn dẩu môi, nghiêm túc quan sát biểu tình của Hoắc trì Viễn.
Anh đây là ghen sao!
Không hài lòng việc cô đến thời điểm gặp khó khăn lại nghĩ đến Ninh Hạo!
Anh muốn cô phải đặt anh ở vị trí thứ nhất trong lòng!
Tề Mẫn Mẫn mang theo tươi cười nghịch ngợm ngồi lên đùi Hoắc trì Viễn, ôm cổ anh, làm nũng: “Thật sự không giúp?”