Chương 341
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thì nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang hôn mình, lập tức bối rối lưu về phía sau, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng!”
Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, mừng như điên ôm chầm lấy cô, không để ý đến phản ứng của cô, siết chặt hông của cô.
Trải qua cảm giác mất đi rồi lại có được nên tâm trạng anh bị kích động dị thường.
Cảm giác mất đi rất đau, vừa nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn té xỉu anh cảm giác sợ hãi phải mất cô.
Anh phát hiện anh không thể không có cô.
Anh hận cô nhưng lại không thể ngăn cảm trái tim muốn tới gần cô.
Anh phải làm gì với cô bây giờ?
“Có thể để em mặc quần áo được không?” Tề Mẫn Mẫn tủi thân hỏi.
Anh quần áo chỉnh tề, mà cô lại không miếng vải che thân, khung cảnh này làm cho cô cảm thấy thật dọa người.
Quan hệ của bọn họ đã không còn là vợ chồng ân ái, sự đối lập này làm cho cô thấy xấu hổ.
Hoắc Trì Viễn cầm lấy một chiếc áo sơ mi, dịu dàng giúp cô mặc, cúi đầu cài cúc cho cô.
Tề Mẫn Mẫn quấn mình vào chiếc chăn đơn, sau đó hỏi Hoắc Trì Viễn: “Em có thể ngủ một chút không?”
Hoắc Trì Viễn muốn vuốt ve đầu Tề Mẫn Mẫn, nhưng mới nâng tay lên một chút thì thấy Tề Mẫn Mẫn sợ hãi co rúm lại. Anh cười chua xót một chút, thu tay lại nói: “Ngủ đi!”
“Cám ơn!” Tề Mẫn Mẫn sụt sịt mũi, khách khí cảm ơn.
Tề Mẫn Mẫn đột nhiên lễ phép làm cho Hoắc Trì Viễn không thể thích ứng. Anh muốn kéo chăn ra, ôm cô thật chặt, muốn nghe cô nói mớ động lòng người trong lòng anh.
Anh ép mình đứng dậy, nếu còn không rời đi anh sợ sẽ không kìm chế được nữa.
Anh làm cho cô bị thương nặng, anh không thể gặp cô được.
Anh Hoắc gắng hít sâu, ép mình không được căng cứng.
Anh tự nói với mìn anh đối với cô chỉ là do phản ứng sinh lý, anh hận cô.
Tề Mẫn Mẫn nhìn tấm lưng cứng ngắc lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn, trong mắt hàm chứa nước mắt xót xa.
Anh không bao giờ trở thành bến cảng an toàn của co, không phải là nơi mà cô có thể dựa vào lúc mệt mỏi.
Cô chôn mặt vào gối, rơi lệ trong câm lặng.