Chương 1873
"Em rất sợ. Em không dám nhắm mắt” Tê Mẫn Mẫn dùng lực lắc đầu.
Cô phát hiện ra chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên một đường tia sáng chói mắt.
Hoäc Trì Viễn nâng đôi má Tề Mân Mẫn lên, đặt một nụ hôn lên trán cô, lên chóp mũi cô, khẽ lướt qua lông mi run rẩy của cô, rơi vào gần khóe môi cô. Nụ hôn của anh thành công trấn an được nỗi sợ hãi trong lòng cô khiến cô được thả lỏng.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mãn yên tĩnh ngủ trong lòng mình, Hoắc Trì Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh đặt cô cẩn thận nằm xuống, đứng dậy cởi áo sơ mi rồi mới quay trở lại nằm xuống giường, ôm chặt cô.
Dường như cảm nhận được hơi ấm của anh, Tề Mẫn Mãn không tự chủ mà dựa gần anh hơn.
"Ngủ đi. Anh sẽ ở bên cạnh em!" Hoắc Trì Viễn khàn giọng nỉ non.
Lại thêm một đêm nữa không hề chợp mắt.
Tối nay, không phải là anh không nỡ mà là không dám ngủ. Anh sợ chẳng may anh ngủ mất sẽ không thể phát hiện Tê Mẫn Mẫn có những lúc bất thường, không thể đánh thức cô. Trời còn chưa sáng, anh đã bấm điện thoại của một người bạn.
"Hoäc Trì Viễn, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả?" Đối phương bất mãn kháng nghị
"Biết!" Hoắc Trì Viên bình tĩnh trả lời.
"Biết vậy mà cậu vẫn quấy rầy tôi ân ái với vợ hả?"
"Cậu hãy hủy bỏ mọi lịch khám sáng nay đi!" Hoắc Trì Viên hoàn toàn không để ý đến sự kháng nghị của đối phương, bá đạo dặn dò.
"Tất cả lịch hẹn? Cố đại tổng giám đốc, cậu có biết tôi sẽ tổn thất bao nhiêu không hả?"
"Chín giờ tôi sẽ dẫn vợ tôi đến!" Hoắc Trì Viễn cúi đầu liếc mắt nhìn Tê Mẫn Mẫn một cái, "Cô ấy bị người khác thôi miên, cậu nghĩ cách giúp tôi giải nó!"
"Được rồi! Vì bạn bè tôi không tiếc cả mạng sống đâu!" "Cảm ơn!" Hoắc Trì Viên mỉm cười.