Chương 1872
Tê Mẫn Mẫn mở to mắt nhìn thấy là Hoắc Trì Viễn, cô lập tức nhào vào trong lòng anh: "Ứng Mãn! Ứng Mẫn muốn giết em!"Nghe thấy Tê Mãn Mẫn nói, Hoắc Trì Viễn thở dài một hơi. Anh vừa võ lưng cô, vừa an ủi: "Nha đầu, em gặp ác mộng thôi. Ứng Mẫn chết rồi” "A.." Thân thể Tê Mãn Mãn vẫn không ngừng run rẩy, "Em mơ thấy cô ấy cầm đèn pin chói mắt, em không động đậy. được, cô ấy liền đẩy em xuống lầu..."
Hoắc Trì Viễn nhíu mày: "Nha đầu, có phải em thường xuyên gặp ác mộng như thế này hay không?"
"Cứ vài ngày cũng sẽ bị tỉnh dậy như thế này một lần.' Tê Mãn Mẫn gắt gao ôm lấy Hoắc Trì Viễn, chỉ sợ buông anh ra thì anh sẽ biến mất.
Hoắc Trì Viễn đau lòng không thôi.
Nếu anh không có ra tay làm cô bị thương, anh khả dĩ vẫn có thể làm bạn bên người cô.
Mà hiện tại, cô chỉ có thể một mình thừa nhận những cơn ác mộng này.
"Nha đầu, ngày mai đi gặp một người bạn với anh" Thanh âm Hoäc Trì Viễn khàn khàn nói.
"Cái gì?" Tê Mẫn Mẫn không hiểu ý tứ trong lời nói cả Hoắc Trì Viễn, tim đập loạn nhịp, ngẩng đầu hỏi.
"Anh nghi ngờ thuật thôi miên mà Ứng Mẫn dùng trên người em vẫn chưa được giải trừ hết” Hoắc Trì Viễn đau lòng nói. Anh vô cùng khổ sở, tại sao những lúc cô gặp khó khăn nguy hiểm như thế anh lại không thể ở bên bảo vệ cô. "Không phải đã tốt rồi sao?" Tê Mẫn Mãn nghỉ hoặc nhìn Hoäc Trì Viễn. Cô cho rằng cô nhớ tới chuyện mình bị thôi mi nhớ tới chân tướng của việc Tưởng phu nhân rơi xuống lầu thì thuật thôi miên cũng được giải trừ rồi.
Chẳng lẽ không đúng?
"Anh nghi ngờ... Ứng Mẫn tiến hành thôi miên chiều sâu đối với em... Hoắc Trì Viễn tự trách nói.
Nếu không phải liên quan đến anh, Tê Mãn Mãn hẳn cũng sẽ không bị Ứng Mẫn thôi miên, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Anh chính là căn nguyên gián tiếp tạo nên nhiều bi kịch như thế này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!