Chương 1867
"Nguyên lai hai đôi đều là tới để diễn ân ân ái ái trước mặt người ta a" Trần Lương nhíu mày.
Tề Mẫn Mân nghe thấy Trần Lương nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận phụ nhận: "Em cùng Hoắc Trì Viên không phải!" Hoäc Trì Viễn cũng không có phản bác, chỉ là gọi phục vụ tới: "Hơn 500 con tôm nhỏ."
Nghe thấy lời của anh nói, Trần Lương nở nụ cười: 'Hoắc tổng không phải là không thích ăn tôm sao? Hơi lãng phí rồi”
"Hôm nay tôi đột nhiên muốn ăn a” Hoắc Trì Viễn khiêu khích nhìn Trần Lương.
Trần Lương đột nhiên cười to.
Tiếng cười của anh khiến cho Hoắc Trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Trần Lương ngừng cười, loạng choạng giơ ly rượu nói: "Hôm nay tôi mới biết được đàn ông mà đố ky thì sẽ có cái bộ dáng gì. Hoắc tổng, cụng ly"
Hoắc Trì Viễn lạnh mặt không có trả lời Trần Lương
"Bất quá, Hoắc tổng, anh phải cố lên đấy. Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy có hứng thú với vợ trước của anh: Trần Lương ý vị thâm trường liếc mất nhìn Tê Mẫn Mẫn một cái, sau đó lại nhìn về phía Hoắc Trì Viễn. Tề Mãn Mẫn lặng lẽ kéo quân trang của Trần Lương: "Trần Lương, anh không định làm thật đấy chứ?”
Cô chỉ cầu xin anh diễn cùng cô một vở kịch, anh diễn cũng không khỏi quá giống thật đi.
"Giả mà là thật thì thật cũng là giả” Trần Lương giật giật khóe miệng, trên môi nở nụ cười tự tiếu phi "Anh... Tới cùng thì lời đó là thật?" Tê Mãn Mãn phiền não. sẵng giọng.
Chẳng lẽ lính trinh sát đều như vậy?
Thật là làm cho người ta nhìn không thấu at!
"Mỗi câu tôi nói với em đều là sự thật.' Trần Lương vươn ra bàn tay to ra võ nhẹ xuống đỉnh đầu Tê Mẫn Mẫn“'Em thật đáng yêu"
"Không có câu nào là thật cả!" Lynda trào phúng cười nói'Tề Mân Mãn, nghe chị nói một câu, không nên tin đàn ông lời ngon tiếng ngọt'"